Sáng sớm, ánh sáng nhu hòa theo song cửa sổ chiếu vào nhà, một tia mềm mại phất lên mặt Mai Vô Quá. Mai Vô Quá tỉnh lại cảm thấy một hồi nhồn nhột, cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu đang bĩu môi chui vào trong ngực hắn. Mai Vô Quá len lén cười cười, không biến sắc rút tay ra, chợt hướng dưới nách tiểu nhân nhân luồn vào.
“A a, Mai ca ca tha cho ta đi, ha ha” Lạc Lạc nhịn không được vừa cười vừa nói, cuộn thành một đoàn liều mạng chui vào ngực Mai Vô Quá, giống y như con cá chạch.
“Y như con cá chạch, cũng sắp thành đại cô nương rồi, chưa ra vẻ gì hết.” Mai Vô Quá tràn đầy cưng chiều nói.
“Muội đã là đại cô nương rồi.” Lạc Lạc ngẩng đầu lên, cố gắng khiến cho mình trông nghiêm túc chút.
“Đại cô nương nên rời giường thôi.” Mai Vô Quá nói, ôm Lạc Lạc lên, hai người xuống giường rửa mặt dùng cơm xong, liền cùng Mã Bô khoái đi nha môn.
Lạc Lạc giặt xong quần áo hai người thay ra xong, khóa cửa chuẩn bị đến nhà Mã đại tỷ. Tránh né không phải biện pháp, bị động tổng sẽ bị đánh, Lạc Lạc muốn tích cực chủ động hiểu rõ tình huống đối phương, mới chuẩn bị tốt được, bảo vệ thứ nàng muốn bảo vệ, ví dụ như tình cảm.
Tích Yên đúng là cô nương chịu khó, sáng sớm liền dọn dẹp thỏa đáng nhà Mã đại tỷ trong nhà ngoài dặm, áo bị bẩn gạt đầy viện.
Lạc Lạc lau cái bàn sạch sẽ xong, thật sự không tìm được việc gì khác để làm, không thể làm gì khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579959/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.