Hôm nay là ngày cuối cứu trợ thiên tai, tiểu nha đầu nhìn Mai Vô Quá vui bừng bừng theo sát Mã Bộ khoái làm xong công việc, trong lòng liền một hồi mừng rỡ. Chiến sự phía bắc Khánh Nguyên liên tiếp truyền đến tin chiến thắn, đại quân canh giữ ở Trấn Bắc Thành đánh cho nước Đạt Đạt tạm thời không dám phạm tới. Nạn dân rốt rít rời Nguyên Thành Bắc trở lại quê quán chính mình là Bắc Thân Thành cùng Trấn Bắc Thành, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, điều kiện có khắc nghiệt nữa thì chỉ cần ở trong thành không nguy hiểm đến tính mạng, mọi người đối với khát vọng vẫn là rất mãnh liệt.
Lạc Lạc chắp tay sau lưng nhếch lên khóe miệng, mặc dù nàng chưa từng trải qua chiến tranh lần nào, nhưng có thể hiểu nỗi sợ hãi của mọi người đối với chiến tranh. Nếu như người người đều có thể vui vẻ cả đời thì thật tốt, không có chiến tranh, không có máu tanh, mỗi ngày đều có thể cùng người trong lòng ăn cơm, thật tốt biết bao. Người này có thể không là người yêu, không là người thân, chỉ là người trong lòng mình là tốt rồi.
Lạc Lạc nhìn về hướng Mai Vô Quá, trên đường bị một ánh mắt nóng bỏng bắt được, Từ Kiêu Đình đứng dưới ánh mặt trời nhìn nàng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười đùa cợt, có chút bướng bỉnh, có chút quần áo lụa là.
Nhớ tới chuyện lúng túng hôm đó, mặt Lạc Lạc nóng lên, cố ý làm bộ như không nhìn thấy, dời mắt sang chỗ khác ngắm phong cảnh. Viễn Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579950/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.