Gà gáy ba tiếng, Mai Vô Quá vốn định xin Mã Bộ khoái nghỉ ở nhà một ngày chăm sóc cho Lạc Lạc, bất quá Lạc Lạc lại bắt hắn phải đi ngoại ô, nên không thể làm gì khác hơn là lại lên đường đuổi theo Mã Bộ khoái đã đi trước một lúc, thầm nghĩ có Mã đại tỷ chăm sóc so với mình là một nam nhân thì tốt hơn nhiều.
Mai Vô Quá đi tới đi lui, nhớ lại cảm giác hôm qua bị lão khất cái “mang” đi bay vút, nên tung người lên, phát hiện mình nhanh hơn trước rất nhiều. Mai Vô Quá kinh hỉ nhìn sang, đúng lúc đi ngang qua một ngôi nhà mái thấp, liền tung người bay qua một cái, tốc độ đúng là nhanh hơn, Mai Vô Quá có chút hả hê nên quên nhìn, tốc độ cũng không tự giác tăng lên nhiều, đột nhiên tránh không kịp, đụng vào một cây to trong viện, ngã xuống.
Xem ra nhãn lực còn chưa đủ, tốc độ thì đủ rồi, nhưng không chú ý tới cái cây trước mặt, Mai Vô Quá ngẫm nghĩ.
Mai Vô Quá đứng lên vỗ vỗ quần áo dính đất, vốn có chút lo lắng, song nhìn bốn phía xong liền an tâm. Viện này không có ai, cho nên cũng không cần lo bị nhận lầm thành kẻ trộm. Mai Vô Quá chuẩn bị nhảy lên lần nữa thì phát hiện ở góc vườn có mấy y phục rách nát, bị nhét lung tung vào một chậu nước, mà làm cho người ta thấy kì quái là, những quần áo kia ngoài rách nát còn xen lẫn vài bộ thượng hảo hạng.
Mai Vô Quá nhìn khắp viện một chút, không phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579942/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.