Mai Vô Quá lại đến cửa tiệm thợ may, vừa cười vừa vỗ vỗ bạc ở bên hông đi vào. "Chưởng quầy, ta muốn bộ quần áo này." Mai Vô Quá cầm lấy bộ quần áo màu vàng nhạt hai người nhìn trúng hôm trước, sau khi đo đo với thân cao béo gầy của tiểu nha đầu, vừa ý nói.
Chưởng ầy đang tính toán ở quầy, nhìn thấy quần áo Mai Vô Quá mộc mạc. "Một trăm văn!"
"Lần trước không phải nói năm mươi văn tiền sao? Ông cố ý lên giá?" Mai Vô Quá trợn tròn mắt.
"Lần trước là lần trước, buôn bán không tốt, nạn dân càng nhiều thì vật giá càng tăng, không mua thì đi đi." Chưởng quầy vẫy vẫy tay không kiên nhẫn.
Mai Vô Quá cố ý kìm nén lửa giận. Nếu không phải Lạc Lạc thích bộ quần áo này, hắn sẽ không trở lại để nhìn vẻ mặt người này. Lúc này, cuối cùng nhịn không được, một bước nhảy lên trước quầy, dùng lực nắm chặt cổ áo chưởng quầy. Người đáng thương kia, hai chân đã vọt lên rồi. "Hay lắm! Muốn giở trò lưu manh với lưu manh, hôm nay lão tử khiến cho ông biết thế nào mới là lưu manh chân chính!"
Chưởng quỹ là người bắt nạt kẻ yếu, lúc này nhìn kỹ mặc dù quần áo Mai Vô Quá mộc mạc, nhưng khí chất cũng không giống như người thường, mặt mày tuấn lãng lộ ra những tia lửa giận, khí thế trên người đột nhiên thấp đi một nửa, mặt đỏ lên: "Công tử bớt giận, mới vừa rồi là tiểu nhân nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi, cái này là năm mươi văn, là năm mươi văn."
Mai Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579934/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.