Tiếng cười của Tề Nhất Minh đột nhiên im bặt sau khi nhìn thấy khuôn mặt gần như đóng băng của Quan Bái.
"Cái gì nhỉ, khục..."
Tề Nhất Minh giấu đầu hở đuôi hắng giọng một cái, "Nói thế nào nhỉ, dù sao đối với tình huống này, lời khuyên cho cậu là..."
"Cho bạn tôi." Quan Bái nhàn nhạt sửa lại.
Vẻ mặt của Tề Nhất Minh hơi méo mó.
"Được rồi, bạn của cậu."
Tề Nhất Minh nói, "Cho nên tôi muốn hỏi một chút, miệng bạn của ngài quý giá hơn người khác hay sao ạ? Đứa nhỏ nhà người ta đã trực tiếp thoải mái tỏ tình thì bạn của ngài nói đi nói lại không phải là được sao. Chỉ như vậy thôi, đâu ra lắm chuyện vậy..."
Mặt Quan Bái không biểu tình nhìn Tề Nhất Minh.
"-Nhưng mà quả thật có chút kỳ lạ."
Tề Nhất Minh lại thở dai, "Dù sao người ta không nhớ gì cả, nếu trực tiếp nói ra có thể có chút chút kỳ kỳ..."
Đây chính là chỗ Quan Bái cực kỳ bực bội.
Đương nhiên anh muốn nhanh chân làm rõ hơn so với ai khác nhưng anh không thể lạnh lùng chặn đường Lý Nãi Ấu trong nhà, trực tiếp nói với người ta "Mặc dù em không nhớ gì nữa nhưng anh muốn nói cho em biết chúng ta đã hôn nhau cho nên bây giờ chúng ta đang ở bên nhau."
Quan Bái không làm được chuyện như vậy không phải là do cứng miệng hay sao mà chủ yếu là lúc Lý Nãi Ấu nghe vậy đoán chừng cảm giác đầu tiên cũng là ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Vốn dĩ dù là cảm xúc, bầu không khí hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-kem-chat-luong/1091986/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.