Trong một khoảnh khắc, Quan Bái cảm giác thời gian như đang dừng lại.
Lúc anh mở miệng lần nữa cảm giác cổ họng mình khô khốc, như giấu đầu lòi đuôi giải thích: "....Khóe miệng cậu dính nước."
Lý Nãi Ấu ừm một tiếng.
Quan Bái dừng một chút, nói tiếp: "Cho nên tôi lau giúp cậu."
Lý Nãi Ấu lại trầm mặc, lại nhẹ nhàng ừm tiếng nữa.
Một lúc lâu sau hai người vẫn không ai lên tiếng, Quan Bái cảm giác mình đang từ từ nứt ra thì Lý Nãi Ấu mím môi đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Em, thật ra em vô cùng dễ khóc. Lần trước bạn của em tổ chức sinh nhật cho em em cũng khóc. Còn có lần trước trước nữa con thỏ mà cousin của em nuôi chết rồi, lúc đó em cũng khóc...."
Quan Bái nghe không hiểu gì hết.
"Chỉ khi nào đau lòng quá hay lúc cảm động thì em mới có chút chút không khống chế nổi bản thân, cho nên mới khóc một chút để giải tỏa cảm xúc."
Lý Nãi Ấu càng nói vành tài càng đỏ. Cậu chạm cánh môi của mình, do dự một chút, rồi nhỏ giọng như muỗi kêu bổ sung: "....Cho nên, cho nên anh không cần phải làm như vậy."
"Nhưng mà cảm ơn anh nha." Lý Nãi Ấu cong mắt mỉm cười.
Quan Bái: "....?"
Anh suy nghĩ một hồi mới phát ứng kịp, hóa ra Lý Nãi Ấu nghĩ hành động lau miệng vừa rồi như bù đắp cho màn khóc sướt mướt cả ngày của cậu.
Trong lúc nhất thời, Quan Bái không biết nên vui hay nên lo.
Ngay cả bản thân Quan Bái cũng không hiểu lí do vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-kem-chat-luong/1091970/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.