Thế nhưng sáng hôm sau, Cao Nguyên vẫn bị Phùng Giai Thụy và Đổng Vân ép đi báo danh tham gia cuộc thi chạy marathon của New York.
"Sao tôi lại có cảm giác là các cậu cố ý..." Từ nơi báo danh đi ra, Cao Nguyên nheo mắt lại nhìn hai vị sư huynh, "Các cậu không phải đã sớm lên kế hoạch kỹ càng muốn tới chạy cái gì, à chạy marathon, phải không?"
"Hiếm khi đến được New York, đương nhiên muốn tìm cái gì để giải trí." Phùng Giai Thụy cười nói.
Cao Nguyên hai tay xỏ túi, trừng mắt liếc Phùng Giai Thụy một cái: "Tôi nói trước nhe, báo danh là báo danh, đến lúc đó tôi tám chín phần mười sẽ không đi."
"Được, chân là trên người của cậu, chúng tôi không đến mức mang cậu đi."
"..."
"Vậy mấy ngày nay chúng ta làm gì?"
Cao Nguyên lấy tờ giấy màu lam bên trên có ghi «Lonely Planet», mở ra: "Tùy tiện đi, muốn làm gì thì làm."
Vì vậy, bọn họ ba người lấy cuốn lữ hành làm kim chỉ nam, chui vào xe điện ngầm của New York. Đây là hệ thống giao thông dưới lòng đất nên cũng tối và mất trật tự như mấy khu ổ chuột trong thành phố. Ở đây có thể gặp nhiều loại người, phảng phất trên mỗi gương mặt là cuộc sống riêng của mỗi người mà cuộc đời họ có thể viết thành một cuốn nhật ký hay tiểu thuyết với đầy đủ tình tiết mà sau khi đọc xong người ta sẽ cảm thán một câu: A, thì ra đây là người New York!
Còn đâu một New York đầy hoa lệ làm người ta nhớ thương quyến luyến mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-hoa-cuc-tay-cuoi-cung/278682/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.