"Đợi đến sau khi miếng măng thật mềm, mới cho đường phèn, thêm một chút bột ngọt..." Trong TV đang phát một chương trình ẩm thực, hình ảnh sáng ngời,sắc thái rõ ràng, sáu loại rau củ đang trong nồi đun âm ỷ sôi, làm cho người xem thèm nhỏ dãi.
Đang lúc Cao Nguyên đang tập trung tinh thần, phát hiện có người kéo góc áo của mình, anh quay đầu lại thấy vẻ mặt Đường Tinh Tuệ thật thành khẩn: "Tôi muốn ănmón này..."
"Vậy em đi nấu đi." Anh chọc cô chỉ biết nấu theo kiểu «râu ông nọ cắm cằm bà kia».
"..." Cô quê quê mĩm cười, bộ dáng rất ngang tàng, "Tôi muốn là biết nấu, lúcđó, cũng không thèm cầu xin anh a."
Cô luôn như vậy phải... thật không đáng yêu chút nào! Cho dù cầu xin tha thứ cũng một vẻ cao cao tự đại, làm đàn ông cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Phụ nữ nên nhu nhu nhược nhược, mới để cho người khác có ý muốn bảo vệ không phải sao?
"Mất hứng." Mắt anh cố ý trợn trắng. Nấu ăn thật sự là một việc rất phiền phức lại phải vô cùng cố gắng. Mặc dù anh biết nấu ăn rất ngon, nhưng anh không phải là người thích ăn ngon hay thích nấu ăn. Mỗi khi nghĩ đến phải mất rất nhiều thời gian cùng công sức để nấu, anh đều tình nguyện chỉ ăn mì tôm.
"A... nhưng ngày hôm qua, anh còn nấu thịt kho tàu." Cô nhíu mày trừng anh.
Cao Nguyên nhìn khuôn mặt hung dữ trước mắt, đột nhiên sinh ra một loại bản năng thích chinh phục.
Vậy em cầu xin tôi đi." Anh hai tay đặt trên ghế sofa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-hoa-cuc-tay-cuoi-cung/278670/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.