Dưới ánh đèn ấm áp, Tinh Tuệ vừa uống nước đá, vừa quan sát người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện. Sự thật chứng minh – anh ta thật sự không có gì thú vị.
Tinh Tuệ nói bất cứ điều gì, anh ta đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi, tựa như một học sinh hiếu học, điều này làm Tinh Tuệ có một loại...ảo giác mơ hồ rằng «Bọn họ chắc không phải đều cùng là người được sinh ra trên trái đất này!»
"Cô cảm thấy tôi rất phiền sao?" Phùng Giai Thành ước chừng đã đoán ra được điều gì, vì vậy nhịn không được hỏi.
"Có một chút."
"Có cảm thấy như đang ‘Mang theo đứa trẻ’ phải không?"
"Đúng vậy."
Không biết vì sao khi nghe cô thẳng thắn trả lời như vậy, Phùng Giai Thành ngược lại nở nụ cười, cười đến vẻ mặt chân thành. Gương mặt vốn đã rất trẻ, thêm nụ cười kia làm anh như phủ một tầng hào quang, phút chốc bừng sáng, Tinh Tuệ không khỏi có chút sững sờ.
"Nhưng... Cô có thể xem nhẹ tâm hồn tôi được không, chỉ yêu thân thể tôi thôi! " Anh nói như thế.
"..." Tinh Tuệ gần như sửng sốt mười giây, mới mở miệng, "Cái đó, là có ý gì?"
Phùng Giai Thành nhìn cô, trên mặt dường như mang theo một chút cười khổ, nhưng anh cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói: "Thôi, không có gì."
Tinh Tuệ cầm lấy ly thủy tinh, lại bắt đầu uống nước đá bên trong, vừa quay đầu, giật mình sợ hết hồn... con khỉ Cao Nguyên kia vì sao lại ngồi ở một cái bàn gần đó, vắt chân nhìn cô. Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-hoa-cuc-tay-cuoi-cung/278662/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.