Mấy ngày lo sợ bất an nhưng hắn không hề xuất hiện. Ra khỏi trường, bước chân tôi từ rón rén trở nên mạnh dạn.
Hắn không xuất hiện nữa thì đúng là một chuyện đáng mừng, bởi vì hắn cũng từng biến mất một tuần rồi lại xuất hiện. Tôi không còn muốn suy đoán ý đồ và suy nghĩ của Hạ Trường Ninh nữa.
Nhưng bố mẹ tôi lại thường xuyên hỏi tôi. Trước kia tôi hầu như không có chuyện gì giấu họ, nhưng bây giờ có những chuyện tôi không muốn nói. Cũng không phải tôi muốn giấu họ, chỉ là tôi không muốn nói mà thôi. Tôi trả lời cho có lệ, mẹ hỏi nhiều đến phát bực, tôi bắt đầu nghĩ đến việc chuyển ra ngoài ở.
Từ nhỏ đến lớn hầu như tôi không có không gian độc lập. Tôi có phòng riêng nhưng trong phòng lại không có ngăn kéo nào có khóa, tôi không có nơi nào để cất giữ bí mật của mình, cho đến khi có Internet.
Lúc phiền muộn tôi lại lên blog, trên đó có ảnh chụp khi tôi giấu gia đình đi du lịch cùng bạn học ngày vẫn còn học đại học. Nếu bố mẹ tôi nhìn thấy anh tôi chụp một mình hoặc chụp với bạn nữ thì không sao, nhưng có mấy bức có các bạn nam nghịch ngợm, dù là rất bình thường nhwung chắc chắn họ cũng sẽ có ý kiến.
Trong mắt mẹ tôi, một cô gái ngoan là một người học xong đại học, ngoan ngoãn làm việc rồi tìm một người đàng hoàng để cưới, cả cuộc đời bình an như ý. Họ có là giáo viên cũng không thể hiểu được tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-u-co-ma-doi-den-kiep-sau/2205653/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.