Khi gặp được Ðinh Việt tôi đã bình tĩnh hơn nhiều. Nói cho anh ấy biết sự tình thì được gì chứ? Là đàn ông ai cũng sẽ tức giận, tôi sợ Ðinh Việt tức quá lại đi tìm Hạ Trường Ninh đánh nhau. Công ty của Hạ Trường Ninh có nhiều bảo vệ như thế, quan hệ xã hội của hắn cũng phức tạp vậy, tôi sợ Đinh Việt bị thiệt.
Khi Đinh Việt nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi tôi tại sao, tôi khéo léo với anh: “Lần trước cãi nhau với Hạ Trường Ninh em có đập quán của bạn hắn, họ bắt đền em nên lằng nhằng đến bây giờ”.
Ðinh Việt thở phào rồi ôm tôi vào lòng và cười: “Phải đền bao nhiều tiền mà buồn thế?”
Tôi lắc đầu không nói chỉ kéo áo anh: “Muộn rồi, về nhà đi, mẹ em đợi cửa”.
Đinh Việt bắt xe đưa tôi về nhà, anh vẫn tiễn tôi về tới đầu ngõ như mọi lần. Tôi đi được mấy bước lại quay đầu nói cho anh ấy biết chuyện: “Tiền cũng không nhiều lắm, bốn mươi triệu, em không nói với anh vì sợ anh sẽ đưa tiền cho em. Em có thể trả được”.
Anh cười thư thái: “Thế này đi, anh đưa tiền cho em trả bạn Hạ Trường Ninh trước, em nợ anh tiền vẫn tốt hơn là nợ người ta”.
Tôi không kìm được niềm vui trong lòng, Hạ Trường Ninh giúp tôi trả Bảy, muốn làm chủ nợ của tôi, giờ Đinh Việt cũng thế. Nhưng tôi đồng ý, tôi nhìn anh và nói: “Bình thường anh mời em ăn uống em đều không quan tâm, nhưng món tiền này em trả anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-u-co-ma-doi-den-kiep-sau/2205637/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.