Bà Vũ càng nhìn càng thấy thích Kỳ Tâm. Bà không có con gái, đã thế hai thằng con trai bà, một thằng quá nghiêm túc, một thằng quá nhí nhố, bà phát mệt với hai đứa con này rồi.
Bà luôn mơ ước có một đứa con gái nhỏ ngoan ngoan dễ thương, lúc nào cũng xúm xít đi theo bà kể đủ thứ chuyện.
Ông trời chẳng cho mình con gái thì mình kiếm một đứa con dâu như vậy cũng được đấy chứ?
"Kỳ Tâm, nói bác nghe, cháu thích thằng lớn nhà bác sao?"
Kỳ Tâm đang khóc lóc kể lể, nghe bà Vũ hỏi lập tức chột dạ:
"Sao bác biết?"
Bà Vũ che miệng cười, thằng con bà ngốc, con bé này còn ngốc hơn. Cháu suốt ngày bám nó như keo dính, nghĩ bà già này cũng ngốc như hai đứa à?
Trong bụng nghĩ vậy nhưng bà không nói mà chỉ cười cười, vỗ vai Kỳ Tâm nhắc nhở cô chú ý học hành.
"Bác đi thật sao?"
Cô chuẩn bị ngoác miệng ra khóc lóc kể lể tiếp thì bà Vũ lại nói tiếp:
"Dĩ Phàm nó ghét con gái bánh bèo lắm!"
Kỳ Tâm im tịt.
...
Mấy ngày sau.
"Hiện tại em đang xếp thứ 16/40 trong lớp. Còn vài tháng nữa là thi đại học, em có mục tiêu gì chưa?"
"Lọt top 10 trong lớp, lọt top 1 trong tim..."
"Lâu rồi tôi chưa xách cổ em lên phòng hiệu trưởng nhỉ?"
"Dạ dạ, boss bớt giận, mục tiêu của em là lọt top 10 trong lớp!!"
Anh nhíu mày:
"Đừng gọi tôi là boss! Boss ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009188/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.