Hét xong ông buông anh ra, bất lực đi ra khỏi phòng. Cái thằng nhóc thối tha này, ông tìm mãi không ra điểm nào để chê cả!!
Nhưng ông vẫn tức lắm! Chỉ bằng cái mặt đẹp mà thằng nhóc này dễ dàng cuỗm mất con gái ông đi rồi!!
Trong phòng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Anh giơ tay tát bôm bốp vào miệng mình. Cái miệng này hôm nay bị làm sao vậy? Bị ngài hiệu trưởng dọa mấy câu mà miệng đã nhanh hơn não rồi...
Tại sao lại lỡ miệng nói là thích chứ hả????
Trước giờ đám nữ sinh luôn chạy theo anh, lâu dần khiến anh có những thói xấu mà chính anh cũng không nhận ra, đó là tự luyến và...kiêu chảnh.
Anh chưa bao giờ chủ động để ý ai, lại càng chưa bao giờ chủ động nói thích ai.
Nhưng lần này lại là ngoại lệ. Con nhóc thối kia là ngoại lệ!
Anh đây thế mà lại là trâu già thích gặm cỏ non!!!
Ầm!!
Cửa phòng mở toang, Kỳ Tâm chạy xồng xộc vào, mếu máo khóc:
"Thầy Vũ, thầy có sao không? Có bị thương không?"
"À à không sao, không sao hết, đừng khóc nữa nhóc..."
"May quá...ư hư hư..."
"..."
Hiệu trưởng đại nhân đi rồi lại nhớ ra có chuyện chưa nói với anh, ông quay lại thì thấy cảnh này...
Bi thương y như trong phim truyền hình 8 giờ ha?
"Hai đứa bay thôi đi không? Làm như tao chia cắt đôi Ngưu Lang Chức Nữ tụi bay vậy???"
"..."
"Thi tốt rồi, ở bên nhau rồi, muốn tâm sự gì thì dắt nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009169/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.