Anh nghệt mặt. Nói vậy là ý gì đây?
"...có hơi...hơi...mà thôi không nói nữa!"
"..."
Hoa Kỳ Tâm quả thật rất biết cách chọc điên Vũ Dĩ Phàm.
"Em là chê tôi già phải không? Thế là ai ngày xưa bám theo tôi trước? Ai mặt dày tính toán chuyện hôn nhân?"
Kỳ Tâm uống hết trà sữa của mình, chuyển sang uống của anh, ánh mắt trong sáng ngây thơ:
"Ủa ai vậy?"
"..."
Thật ra cô vẫn nhớ, nhớ cực rõ. Cô chỉ là đang muốn trêu anh.
Cô thật sự mong chờ giây phút này rất lâu rồi, lúc nào cô cũng mơ đến ngày tình cảm của mình sẽ được hồi đáp.
Chỉ cầu mong sao...cảm giác lúc này của cô không phải là ảo tưởng. Cầu mong sao anh thật sự đang chuẩn bị nói anh thích cô.
"Em...em dám quên sao?"
Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh và khớp xương nổi lên thấy rõ cho thấy anh đang tức giận đến cực điểm.
"Được thôi, nếu em quên, tôi sẽ làm cho em nhớ!"
"..."
Anh nở nụ cười giống như một cậu học sinh mới biết yêu mà chính anh cũng không nhận thức được điều đó.
Kỳ Tâm tròn mắt nhìn, lão thiên, soái ca men lỳ của con đâu rồi? Bây giờ trông thầy Vũ cười ngốc không chịu nổi.
Anh không nhìn ra tâm trạng hụt hẫng của cô, tiếp tục cười, mặt đần thối nhưng cực kỳ nghiêm túc:
"Tôi thích em."
"Khụ...khụ khụ..."
Cô thực sự muốn nghe câu này lắm lắm nhưng đến khi nghe được vẫn không phản ứng kịp.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009166/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.