Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Anh nghệt mặt. Nói vậy là ý gì đây? "...có hơi...hơi...mà thôi không nói nữa!" "..." Hoa Kỳ Tâm quả thật rất biết cách chọc điên Vũ Dĩ Phàm. "Em là chê tôi già phải không? Thế là ai ngày xưa bám theo tôi trước? Ai mặt dày tính toán chuyện hôn nhân?" Kỳ Tâm uống hết trà sữa của mình, chuyển sang uống của anh, ánh mắt trong sáng ngây thơ: "Ủa ai vậy?" "..." Thật ra cô vẫn nhớ, nhớ cực rõ. Cô chỉ là đang muốn trêu anh. Cô thật sự mong chờ giây phút này rất lâu rồi, lúc nào cô cũng mơ đến ngày tình cảm của mình sẽ được hồi đáp. Chỉ cầu mong sao...cảm giác lúc này của cô không phải là ảo tưởng. Cầu mong sao anh thật sự đang chuẩn bị nói anh thích cô. "Em...em dám quên sao?" Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh và khớp xương nổi lên thấy rõ cho thấy anh đang tức giận đến cực điểm. "Được thôi, nếu em quên, tôi sẽ làm cho em nhớ!" "..." Anh nở nụ cười giống như một cậu học sinh mới biết yêu mà chính anh cũng không nhận thức được điều đó. Kỳ Tâm tròn mắt nhìn, lão thiên, soái ca men lỳ của con đâu rồi? Bây giờ trông thầy Vũ cười ngốc không chịu nổi. Anh không nhìn ra tâm trạng hụt hẫng của cô, tiếp tục cười, mặt đần thối nhưng cực kỳ nghiêm túc: "Tôi thích em." "Khụ...khụ khụ..." Cô thực sự muốn nghe câu này lắm lắm nhưng đến khi nghe được vẫn không phản ứng kịp. Cô cố gắng trấn tĩnh giữ cho mình không nhảy cẫng lên vì vui sướng, ngồi im nghe anh nói tiếp. Sau đó... Sau đó ấy à? Sau đó đợi nửa ngày anh cũng không nói thêm một chữ nào hết, chỉ dùng ánh mắt căng thẳng nhìn cô. Kỳ Tâm đen mặt, nói thêm mấy lời ngọt ngào thì anh chết à? Nói có ba chữ "Tôi thích em" là xong à? Trong đầu cô đang có một Kỳ Tâm thiên thần và một Kỳ Tâm ác quỷ cãi nhau chí chóe. Kỳ Tâm ác quỷ: "Đồng ý đi, chờ ngày này bao lâu rồi!! Tôi chờ mọc rêu xanh mướt rồi cô có biết không hả???" Kỳ Tâm thiên thần: "Đồng ý con khỉ! Mới nói "Tôi thích em" chứ đâu nói "Em làm bạn gái tôi đi?" " "Tôi không biết! Đồng ý đi!" "Hắn mới nói ba chữ mà cô đã đồng ý ngay tắp lự mà coi được? Sự cao giá quý tộc của cô đâu? Liêm sỉ vứt cho chó ăn rồi à?" "Liêm sỉ là cái mọe gì vậy?" "..."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau