Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Kết quả, bố vợ tương lai của anh đứng khoanh tay như vệ sĩ chờ sẵn, đanh giọng quát: "Tôicó nói cho cậu ngủ ở đây sao? Ra phòng khách ngủ sô pha!" "Dạ...bố ơi con..." "Cậu có mười giây!" "...Dạ con biết rồi...." Anh chỉ biết ngoan ngoãn bỏ đi như một con cún con bị chủ mắng. Hiệu trưởng Hoa quay vào phòng nhìn con gái ngủ say không biết trời đất là gì: "Bố chỉ muốn giữ giá cho con thôi mà!" Ngày hôm sau Kỳ Tâm thức dậy thì thấy Vũ Dĩ Phàm có hơi khang khác. Vẫn mặt dày nấu nướng ăn uống ở nhà cô nhưng không còn chọc phá bố cô như mọi ngày. "Sao hôm nay thầy giống người đàn ông trưởng thành quá vậy?" Cô chọc chọc tay vào lưng người đang cặm cụi xào mì ốp trứng. "..." Mọi ngày em thấy tôi không trưởng thành sao? "Khụ khụ...nhắc bao nhiêu lần rồi, không gọi thầy nữa, gọi anh!" Kỳ Tâm giả vờ điếc, nhắc lại: "Sao hôm nay thầy giống người đàn ông trưởng thành quá vậy?" Anh đen mặt: "Vì hôm nay cả hai chúng ta đều phải trưởng thành!" "..." Nói cái gì vậy? Cô không thích học triết học đâu! "À đúng rồi, thầy để Dĩ Việt ở nhà một mình mấy ngày liệu có sao không?" "..." Chị dâu có tâm, giờ mới nhớ đến thằng em chồng bé nhỏ sao? "Nó tự lo được, nó chỉ mong tôi dọn ra ngoài ở thì có!" "Thầy làm anh trai kiểu gì vậy?" "Yên tâm đi, nó trưởng thành chín chắn hơn em nhiều đấy!" "Thằng nhóc đó mà trưởng thành...ặc khụ khụ...cười chết tôi...." Dĩ Việt ở nhà đang ngồi giữa một đống bánh kẹo chơi điện tử: "..." Có cảm giác có người đang nói xấu mình nha? [...] "Tối nay trời đen thui nhỉ!" Khổ thân thầy Vũ kiệm lời lại phải gánh vác trọng trách khuyên bảo một người ương ngang như Kỳ Tâm. "Thầy ơi tối nào trời cũng đen thui ạ." Kỳ Tâm uống một ngụm lớn cà phê, tâm sự với người này không khác gì ngồi nghe giảng triết học.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau