Lại nói Kỳ Tâm đang nhốt mình trong phòng, bên ngoài hai ông bà có cố gắng dán tai vào cửa nghe trộm cũng không ra động tĩnh gì.
Không phải nó sốc quá hóa trầm cảm rồi đấy chứ!
Vũ Dĩ Phàm bất lực đứng ôm cánh cổng sắt đang im ỉm đóng, nhìn về phía phòng của cô.
Cửa sổ không đóng kìa. Không thấy bên ngoài gió lạnh sao?
Cũng không biết hôm nay cô ăn cái gì mà chạy nhanh thế, anh còn đuổi theo không kịp.
Anh rời khỏi cánh cổng, đi đến góc tường đối diện cửa sổ phòng Kỳ Tâm, trèo lên, hóng hớt nhìn vào trong.
Kỳ Tâm ở trong phòng suy ngẫm sự đời, vô thức đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy bản mặt gợi đòn của ai đó đang hóng hớt nhìn vào, cô đen mặt đóng cửa lại, quay vào ngã vật lên giường, vùi đầu vào gối suy nghĩ tiếp.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bố cô mới là người nhờ anh nói với cô chuyện du học.
Thật ra thì họ cũng muốn tốt cho cô nên mới làm vậy.
Tên ngốc Vũ Dĩ Phàm này thật ra cũng có chút tội nghiệp...
Nhưng cái thói xấu nói chuyện phũ khiến người ta đau tim của anh đúng là rất đáng vả!!
Cô không ngủ được, vắt tay lên trán cẩn thận suy nghĩ chuyện đi du học.
Có một người cũng không ngủ được giống cô.
Vũ Dĩ Phàm sau khi bị đuổi thì hớt hải chạy về nhà, lôi thằng em bé nhỏ đang say giấc nồng dậy.
Dĩ Việt đang ngủ ngon bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009152/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.