Anh đi gặp Ly Hà Thủy.
Cô ta bị ốm nghỉ dạy nên luôn ở nhà, không biết chuyện xảy ra ở trường.
Nghĩ là anh đến thăm mình, cô ta vui mừng ra mặt.
"Em chưa khỏi ốm sao?"
Một câu hỏi bình thường nhưng vào miệng Vũ Dĩ Phàm lại hời hợt nhạt nhẽo như người máy đọc lời thoại.
Nếu Ly Hà Thủy chịu khó nghe kĩ thì có thể nhận ra anh hỏi vậy chỉ để xác định xem bao giờ cô ta mới chịu khỏi ốm.
Nhưng cô ta nhìn thấy anh là đã quá vui mừng, không để ý nhiều như thế, cô ta mong ngóng giây phút anh để ý quan tâm cô ta lâu lắm rồi.
"Em cũng đỡ rồi, chỉ là cảm cúm bình thường thôi."
Cô ta ra vẻ hiểu chuyện nói, thật lòng cô ta chỉ muốn dựa vào lòng anh ôm lấy anh, nhưng làm như vậy quá lộ liễu.
Vũ Dĩ Phàm hơi nhếch môi cười nhẹ.
Một chút ấn tượng tốt còn sót lại của anh về cô ta đã sụp đổ hoàn toàn.
"Cảm cúm bình thường thôi à? Vậy cũng tốt! Nghỉ ngơi nhiều vậy hẳn là đã khỏe lại nhiều, có thể đi dạy được rồi!"
Nghe những lời này, sắc mặt Ly Hà Thủy trắng bệch.
Anh đang mỉa mai cô ta chỉ cảm cúm thông thường mà cố tình nằm ở nhà không đi dạy, cố tình dây dưa để anh quan tâm đến cô ta.
Vũ Dĩ Phàm!! Sao anh có thể tuyệt tình nhẫn tâm như vậy???
Nhìn theo bóng lưng anh bước đi, lòng cô ta lại khó chịu cồn cào...
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009121/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.