"Hoa Kỳ Tâm!! Mày có giỏi thì đừng có vác mặt về đây nhìn mặt ông già này nữa! Vũ Dĩ Phàm, anh liệu hồn nhà anh đấy!!"
Anh suy sụp, lại bị bố vợ ghim rồi.
Anh tự nhủ sau này, anh và cô mà có con, anh nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ nó.
Không thể để nó bá đạo ương bướng giống như mẹ nó được.
Nhiều năm sau khi anh bị con yêu nhà mình chọc cho tức nổ phổi thì mới hối hận nghĩ lại ngày hôm nay, nhưng dĩ nhiên đó là chuyện của sau này.
Vũ gia.
Ông Vũ lần đầu nhìn thấy Kỳ Tâm, phấn khích như một đứa trẻ được cho quà.
Sức khỏe của ông không tốt, ông bị đau khớp chân, không tiện đi lại xa xôi, luôn bị bà Vũ bắt ở nhà nghỉ ngơi.
"Lão Vũ này, không ngờ ông cũng giống tôi, nhìn thấy con bé lần đầu tiên đã ưng ý rồi!"
Bà Vũ cười tươi như hoa, gu chọn con dâu của hai ông bà hợp nhau ghê.
"Hi hi, bố mẹ đúng là tâm đầu ý hợp, người ta nói thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn đó!"
"Ha ha ha ha ha...con bé này biết nịnh người lớn quá..."
Ông Vũ cười lớn, ánh mắt hiền hòa nhìn cô.
Sau đó liền nhìn sang Vũ Dĩ Phàm, thái độ quay ngoắt 180 độ:
"Thằng kia! Mày nhìn xem, con bé ngoan ngoãn như thế này, hiểu chuyện như thế này! Liệu mà lo giải quyết Ngô Vi kia đi! Đừng có làm con dâu tao buồn lòng!"
"..."
Vũ Dĩ Phàm ngậm miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009083/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.