Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
"Hoa Kỳ Tâm, bao giờ em mới chịu lấy anh?" Vũ Dĩ Phàm hỏi cô câu hỏi quen thuộc, bốn năm nay anh hỏi cô câu này không biết đã bao nhiêu lần. "Cho em mười giây suy nghĩ đã!" "..." Chuyện trọng đại cả đời, không phải đi mua mớ rau ngoài chợ, mười giây thì suy nghĩ được cái khỉ gì. "Bao giờ mới chịu lấy?" Anh sốt ruột lặp lại lần nữa. Anh đã ba mươi hai tuổi rồi, dù nhìn bề ngoài không ai nghĩ anh đã hơn ba mươi, nhưng sự thật anh vẫn đã hơn ba mươi. Mẹ anh mỗi ngày đều ca cẩm giục anh lấy vợ, nhức đầu muốn chết. Vợ yêu nhà anh thì càng ngày càng phát triển sự nghiệp, không ít nam minh tinh nổi tiếng đang có ý với cô. Cứ uống giấm sống qua ngày như này sẽ có lúc loét dạ dày đến chết mất. "Hết mười giây rồi, Hoa Kỳ Tâm, bao giờ em mới...chịu...ừ ừ ừm..." Cô bất ngờ chạm môi anh một cái, anh đang hăng say nói lập tức ngậm miệng. "Nói nhiều, bây giờ cưới!" Vũ Dĩ Phàm ngốc luôn tại chỗ. Kỳ Tâm gọi cho thư ký của cô: "Ừ, đúng rồi, đem chúng tới nhà riêng của tôi!" Thư ký làm việc hiệu suất rất cao, rất nhanh đã ôm hai bộ trang phục cô dâu và chú rể đến. Cô ấy nhìn thấy Vũ Dĩ Phàm đẹp trai ngời ngời nhưng mặt không đổi sắc, chỉ im lặng đứng một bên chờ sai bảo. Chồng sếp mà, đứa nào bị ngu mới dám sân si chồng sếp. Vũ Dĩ Phàm nhìn hai bộ trang phục lộng lẫy, ánh mắt kinh diễm. Đây chính là trang phục Kỳ Tâm tự tay thiết kế từ khi cô còn là học sinh cấp ba, thiết kế dành riêng cho hai người. Bao nhiêu năm rồi cô ấy vẫn canh cánh trong lòng, âm thầm chuẩn bị cho ngày trọng đại của họ. Cục bông nhỏ ơi, anh phải đội em lên đầu ngồi mới được, vậy mới bù đắp được tâm ý của em. Nghĩ gì làm nấy, anh đi đến đội cô lên cổ ngồi, xoay vòng vòng hú hét như bệnh nhân tâm thần trốn trại. "Tiểu Vy, cứu tôi, má ơi chóng mặt quá!!!" "Khụ, sếp ơi, tôi vẫn nên tránh mặt thì tốt hơn!" Thư ký Tiểu Vy tự thấy mình là thành phần thừa thãi ở đây, vội co chân chạy mất dép. Hình tượng nam thần của Vũ Dĩ Phàm trong lòng Tiểu Vy sụp đổ ầm ầm, trời ơi, mấy người đẹp đều điên như vậy sao. Sếp của cô tăng động khỏi nói, chồng sếp còn bá đạo hơn. Tiểu Vy nghĩ đến thế hệ tương lai thừa hưởng gen của hai người này, chỉ biết thở dài.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau