Cảm thấy tay như có vật nặng đè lên, Kim Taehyung choàng tỉnh giấc. Jung Ami đã thϊế͙p͙ đi từ lúc nào, tay vẫn nắm chặt tay hắn. Kim Taehyung không cử động, hắn để yên cho cô ngủ một lúc. Dạo gần đây cô ấy đã không có một giấc ngủ ngon, cứ luôn thức bên cạnh chăm lo cho hắn. Cô gái này đến cả khi ngủ mà nước mắt vẫn còn đọng lại khoé mi. Gió ngoài cửa sổ bay vào phòng, đem những sợi tóc con rơi xuống má của cô. Hắn mím môi, đưa tay vén tóc Ami sang hai bên tai. Cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, hắn sợ cô thức giấc. Bởi vì từ bé cô đã luôn sống trong nơm nớp lo sợ cho nên mỗi lúc ngủ, khi bản thân không đủ tỉnh táo để kiểm soát xung quanh, chỉ cần một tiếng động nhỏ cô cũng dễ dàng giật mình. Đúng như hắn dự đoán, hắn chỉ vừa chạm nhẹ cô đã ngồi bật dậy.
“Anh dậy sao không kêu em?” Ami dụi dụi mắt.
“Lấy cho anh ly nước.” Kim Taehyung không trả lời. Hắn chóng tay ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. “Hôm nay đã được hai tuần anh ở đây rồi. Anh nghĩ anh sẽ xuất viện.” Hắn nhận ly nước từ tay cô. Kim Taehyung dù sống mỗi ngày một nơi, không cố định một chỗ, hắn cũng chẳng thể đòi hỏi quá nhiều trong sinh hoạt nhưng nếu có thể về nhà nghỉ ngơi, hắn thích uống nước đã được đun kỹ. Jung Ami vẫn luôn nhớ điều này, tất cả nước mà người giao hàng đem đến nhà, cô đều đun kỹ mới đem đến cho hắn.
“Vương lão cũng bảo tối nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-duong-vkook/857544/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.