Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoHai cung nhân mặc xiêm y màu xanh bước lên, cong gối hành lễ, “Tham kiến bệ hạ.”
Vệ Phong mặc hoàng bào màu đen, hai tay áo thêu bốn hình con rồng, thắt lưng ngọc cài ngay eo, trên đầu là mũ quan gắn mười hai hạt ngọc châu chưa kịp tháo xuống, đó chính là quan phục chính thống của Đế vương. Sau khi hắn đi vào điện Tuyên Thất, cung nhân định bước lên cởi quan phục ra cho hắn nhưng hắn vẫy tay, ý bảo không cần.
Nhóm cung nhân không dám trái lời, bèn cụp mắt ‘vâng’ một tiếng.
Vệ Phong đi vào trong điện, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng sau tám bức bình phòng khảm bách bảo.
Tô Hi đang xem bức tranh cuộn trăm hoa mùa xuân trên bức bình phong ngay ngắn, nàng nghe thấy tiếng thì nở nụ cười bước đến trước mặt hắn, chỉ vào bức tranh: “Đình Chu biểu ca, đây là bức tranh do Nhậm tiên sinh vẽ này.” Tuy nàng không nghiên cứu về tranh nhưng vẫn luôn thích Nhậm tiên sinh.
“Nếu nàng thích thì ta sẽ sai người thu hết tranh của Nhậm tiên sinh lại cho nàng.” Vệ Phong nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, hỏi: “Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đâu rồi?”
Tô Hi nói: “Tụi nhỏ mới ngủ rồi, thiếp kêu ma ma ôm tụi nhỏ vào phòng.” Nàng nói xong thì thấy Vệ Phong vẫn còn đội mũ và mặc quan phục, chắc hắn đã mệt mỏi cả ngày rồi, nàng bèn nhón chân tháo mũ quan trên đầu xuống cho hắn.
Vì thế các cung nữ thấy vì Hoàng Hậu mà tân đế lạnh lùng khi nãy cúi đầu xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-do-moi-cua-hoang-hau/1785845/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.