*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoNhững cánh mai Hoàng Hương màu vàng nhạt (1),thanh khiết và tao nhã, được bao phủ trong lớp tuyết trắng xoá, hệt như cô nương đang ôm tỳ bà che nửa mặt không chịu cho người ta thấy gương mặt thật. Tô Hi đi qua những cánh hoa mai, còn Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi theo đằng sau, chỉ thấy đầu ngón tay trắng ngần mịn màng của nàng khẽ chuyển động, lớp tuyết đọng lập tức rớt từ trên cành xuống chiếc bình nhỏ hoa văn bông hoa, chỉ trong chốc lát mà đã đầy nửa bình rồi. Tô Hi ngoái đầu lại nhìn, cách đó không xa có một đình bát giác để hóng gió, Vệ Hâm đang đứng ở trong đình, nhìn về cảnh tuyết nơi xa xăm. Hôm nay ra ngoài nàng ấy mặc ít, tuy ôm lò sưởi cầm tay nhưng vẫn không kìm được mà run cả người. Nàng ấy vốn muốn giúp Tô Hi quét tuyết nhưng Tô Hi thấy cả người nàng ấy lạnh cóng đến độ môi tím tái nên không đồng ý, rồi khuyên nàng ấy vào trong xe ngựa nghỉ ngơi. Vệ Hâm lại bảo không sao, dù gì vẫn còn trẻ tuổi lại có sức sống, thế là giậm chân tung tăng nhảy nhót. Đúng là kỳ lạ. Rõ ràng Tô Hi cũng chỉ trạc tuổi với Vệ Hâm thôi, nhưng cẩn thận nhẩm lại thì nàng còn nhỏ hơn Vệ Hâm bốn năm tháng gì đấy, mà sao nàng lại giống trưởng bối thế này? Có lẽ vì nàng đã lấy Vệ Phong chăng? Tô Hi nghĩ vậy, sau đó khép áo choàng lại rồi tiếp tục đi về trước. Rừng mai này rất lớn, chắc phải có khoảng trăm cây mai. Tô Hi đến chỗ sâu bên trong rừng mai, sau khi quét tuyết xong, đang định quay về thì một chân đứng không vững nên bị té xuống giữa đống tuyết. Nàng thấy dưới chân có thứ gì đó giật giật, sau đó mọt bóng trắng từ đâu nhảy tới. Nàng chưa kịp nhìn rõ là gì thì bóng trắng đó đã chợt vụt qua rồi dừng ở dưới cây mai nơi xa. Tô Hi nhìn về phía đó một lúc, đưa cái bình nhỏ trong tay cho Ngân Nhạn rồi nhắm mắt đi theo về phía kia. Chờ đến khi Tô Hi tới gần thì mới thấy rõ con tiểu hồ ly lông màu trắng nằm trên nền tuyết. Hồ ly bé xíu, nhìn như là chỉ vừa mới được sinh ra, bộ dáng ủ rũ, chắc là cú nhảy vừa rồi đã làm tiêu hao hết sức lực của nó, đợi đến lúc Tô Hi đến bên cạnh mà vẫn không thấy nó nhúc nhích. Tô Hi cẩn thận nhìn thử thì thấy chân sau của nó bị thương, chắc là do đá dưới tuyết gây ra, miệng vết thương rất sâu, máu đã đông lại, khó trách nhìn nó có vẻ thoi thóp. Không biết sao chỗ này lại xuất hiện tiểu hồ ly, nàng ngồi xổm trước mặt nó, nhớ tới mấy miếng điểm tâm trong xe ngựa còn chưa ăn, vì thế lập tức bảo Ngân Nhạn quay lại lấy: “Nếu có nước thì nhớ lấy một ít luôn.” Ngân Nhạn nghe lời quay lại lấy, Tô Hi muốn duỗi tay sờ đầu tiểu hồ ly nhưng lại thấy nó nghiêng sang một bên, sau đó dứng đến tập tễnh đi về phía trước. Tô Hi nói: “Ấy….Mày đi đâu đấy?” Bị thương nặng như vậy, vừa nhìn là biết đã nằm trên tuyết lạnh mấy ngày rồi, mà nó còn đứng lên nữa sao? Tô Hi bám theo sát. Tiểu hồ ly đi rất chậm, cũng không biết nó muốn đi đâu, bóng hình nho nhỏ đi một mình trong tuyết, nhìn hết sức đáng thương. Cuối cùng, nó thật sự đi không nổi nữa, gục đầu ngã xuống nền tuyết, hai mắt nhắm lại bất động. Không phải chết rồi đấy chứ? Tô Hi nhanh chóng bế nó lên, phủi đi lớp tuyết trên đầu nó, sau đó ngón tay tìm thấy dưới cổ của nó, mạch vẫn còn đập yết ớt, lúc này nàng mới thở phào một hơi. Nàng đang định ôm hồ ly về, tầm mắt vừa di chuyển thì lại thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người dưới cây thông xanh nơi xa xăm. Một nam một nữ. Nữ tử mặc áo choàng màu trắng hoa văn bảo tương, dáng người yểu điệu, gần như hoà quyện với lớp tuyết. Nam tử mặc trường bào màu xanh đậm, dáng người cao gầy, vóc dáng đĩnh đạc. Hai người đứng đối mặt với nhau, dáng vẻ nhìn rất quen. Tô Hi nhìn kỹ lại lần nữa, đợi sau khi nhìn rõ được gương mặt của hai người xong thì không khỏi giật mình. Sao Phó Nghi và Lệ Diễn lại ở chỗ này? * Phủ Lư Dương Hầu được kế thừa trong ba thế hệ, đến đời phụ thân Lệ Diễn là thế hệ cuối cùng thực hiện nghiêm khắc luật lệ này. Tổ thái gia của Lệ gia từng cứu tiên hoàng một mạng, nên được tiên hoàng phong làm Lư Dương Hầu. Nhưng nền tảng lại không sâu nên từ khi tổ thái gia qua đời thì thế hệ này của Lệ gia lại không bằng thế hệ trước, dần dần đi xuống, cho tới bây giờ thì không còn phong cảnh như trước nữa. Chiếu theo gia cảnh Lệ gia thì chỉ có thể ở trong viện được xây giữa chân núi mà thôi. Bây giờ thế mà Lệ Diễn lại xuất hiện ở đây, còn ở bên cạnh Phó Nghi nữa, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng được. Trong ấn tượng của nàng, Lệ Diễn vẫn luôn yêu đơn phương Phó Nghi, vậy thì sao Phó Nghi lại gặp hắn ở chỗ thế này? Tô Hi theo quán tính trốn sau cây mai, tiểu hồ ly trong ngực động đậy một chút, phát ra tiếng kêu yếu ớt, nàng giơ tay vuốt lông nó, nhỏ giọng nói: “Ngoan nào, đừng lên tiếng nhé.” Tiểu hồ ly như nghe hiểu lời nàng nói, nó nhắm mắt lại, nằm bất động. Tô Hi không nghe thấy bọn họ nói gì cả, chỉ có thể thấy Lệ Diễn bỗng giữ chặt tay Phó Nghi, nàng ta giãy giụa một chút thì Lệ Diễn lập tức đỡ lấy hai vai nàng ta, rồi đè nàng ta trên cây và cúi người hôn. Chỗ của bọn họ rất kín đáo, xung quanh đều là cây thông, hơn nữa ở đây rất ít người tới, nếu không phải vì đuổi theo tiểu hồ ly thì Tô Hi cũng không phát hiện được bọn họ rồi. Chỉ thấy lúc đầu Phó Nghi còn phản kháng vài cái, nhưng sau đó thì dần dần mềm nhũn, mặc Lệ Diễn sờ soạng khắp người. Tô Hi kinh ngạc há to miệng, không nói đến chuyện Phó Nghi đang mang thai nhưng mà nàng ta đã lấy Dự Vương thế tử rồi, sao có thể cùng Lệ Diễn làm như vậy chứ? Huống hồ không phải Phó Nghi không thích Lệ Diễn sao? Trong lúc khiếp sợ, Tô Hi sực nhớ tới một vấn đề, không biết kiếp trước Lệ Diễn có từng cùng Phó Nghi như thế này không? Nếu có, vậy thì đã bao nhiêu lần rồi? Tô Hi nhớ kiếp trước ánh mắt Phó Nghi nhìn nàng luôn mang theo vẻ vượt trội, cộng thêm cái loại đồng tình trách trời thương dân nữa. Bây giờ Tô Hi nghĩ lại, có lẽ nàng ta thật sự đang thương hại nàng. Bởi vì trượng phu của nàng không thích nàng mà ngược lại nhớ thương nữ nhân khác. Bên kia, Lệ Diễn ôm chặt vòng eo của Phó Nghi rồi hôn nàng ta say đắm. Bàn tay gã tham lam luồn vào trong quần áo của Phó Nghi, không biết vì sao mà nửa người trên của Phó Nghi như muốn treo trên người gã. Dáng vẻ của hai người muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu, cho dù cách xa như vậy mà Tô Hi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ. Ngay sau đó, Lệ Diễn vén trường bào lên, tiếp đó thì nâng hai chân Phó Nghi lên. Tô Hi vội vàng xoay người, không tiếp tục nhìn nữa. Nàng bị cảnh này hằn sâu vào trong tâm trí, đầu óc rối loạn, thừa dịp bọn họ còn chưa chú ý tới mình thì hoang mang ôm tiểu hồ ly chạy ra khỏi đó. Ngân Nhạn cầm điểm tâm và nước quay về tìm hồi lâu, suýt chút nữa lo lắng, vừa thấy nàng thì vội hỏi: “Tiểu thư, ngài đi đâu vậy? Trong núi có rất nhiều thú dữ nguy hiểm, trăm ngàn lần ngài đừng đi lạc.” …..Còn không phải sao, nàng vừa nãy còn gặp hai con kìa. Tô Hi bình ổn lại hơi thở, giải thích: “Tiểu hồ ly chạy xa nên ta đuổi theo nó, nhất thời không để ý mới đi xa thôi. Nếu đã quét xong tuyết rồi thì chúng ta nhanh trở về thôi. Vệ Hâm đâu?” Ngân Nhạn nói: “Đại cô nương không chịu nổi lạnh nên đã quay về xe ngựa rồi ạ.” Nàng ấy nói xong thì nhìn tiểu hồ ly trong tay Tô Hi, lo lắng nói: “Tiểu thư, ngài muốn mang nó về sao? Nó có thể cắn người hay không?” Tô Hi nói: “Nó bị thương nặng rồi, không có sức cắn người đâu. Chờ lát nữa chữa trị miệng vết thương cho nó rồi ta lập tức thả nó đi.” Tô Hi không nói nhiều nữa, lên xe ngựa cùng Vệ Hâm quay về biệt viện, dọc đường đi nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện của Phó Nghi và Lệ Diễn. Nàng bị chuyện này làm sững sờ, Vệ Hâm thấy nàng nhặt được con tiểu hồ ly thì vô cùng tò mò hỏi nàng nhặt được ở đâu nhưng mãi mà nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cả. “Đại tẩu?” Vệ Hâm gọi nàng một tiếng. Tô Hi lập tức hoàn hồn, sực tỉnh nói: “Ở mảnh đất trống sau rừng mai đó…..” * Bên phía này, Lệ Diễn đang muốn tháo thắt lưng trên áo của Phó Nghi, nhưng bị nàng ta đè tay lại, nói: “Đại phu bảo ba tháng đầu không thể quan hệ, sẽ làm hài tử bị thương.” Một câu này giống như chậu nước lạnh khiến Lệ Diễn hoàn toàn tỉnh táo. Gã thở hổn hển, ôm lấy cả người Phó Nghi, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được. Phó Nghi bình tĩnh hơn gã nhiều, nàng ta sữa sang lại quần áo, sau đó đẩy gã ra và nói: “Ta về đây, đi lâu thì hắn sẽ nghi ngờ.” Chữ “Hắn” này tất nhiên là chỉ Dự Vương thế tử Vệ Uyên. Lại nói, sau khi thành thân, Vệ Uyên đối với Phó Nghi hoá ra cũng không tốt mấy, Vệ Uyên quả thật xuất sắc, làm việc quyết đoán, có dũng có mưu, nhưng chỉ có duy nhất một thứ, đó chính là tình cảm quá bừa bãi. Trong phủ có trắc thất hay di nương gì thì không nói, nhưng hầu hết cả đám nha hoàn đều đã từng bị hắn động chạm. Đời này Vệ Uyên đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân, Phó Nghi trong mắt hắn ngoại trừ treo thêm cái tên tuổi “Tài nữ” ra thì cũng chả có chỗ nào nổi bật cả. Qua cảm giác mới mẻ lúc ban đầu, Vệ Uyên lập tức không còn quan tâm nàng ta nữa. Bây giờ nàng ta có thai, hắn càng thêm có lý do ngủ trên giường của người khác. Hôm nay là di nương này, ngày mai lại là quán Tần Lâu Sở, thường xuyên cách mấy hôm mới về trong viện một lần. Phó Nghi là người lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà, từ nhỏ đã là người có tài hoa ngút ngàn, bị cả đám người bu xung quanh, là cái rốn của vũ trụ, đâu có từng chịu sự lạnh nhạt như thế bao giờ, thời gian dài tất nhiên không chịu nổi nữa. Có một đợt nàng ta đến chùa miếu dâng hương, đúng lúc gặp được Lệ Diễn. Nàng ta biết Lệ Diễn có tình cảm với mình, chẳng qua địa vị phủ Lư Dương Hầu không cao, Mai thị thường nhắc mãi bên tai nàng ta rằng nàng ta có tài có sắc, có tên có tuổi, nhất định phải lấy phu quân ở trên cao, dần dà Phó Nghi lập tức không vừa mắt Lệ Diễn. Nhưng đợt đó, Phó Nghi thấy Lệ Diễn vẫn luôn nhớ thương mình, không biết thế nào mà lại động tâm, ở đằng sau bức tượng Phật trang nghiêm ỡm ờ với Lệ Diễn. Lệ Diễn ôm chặt cánh tay của nàng ta, khác hẳn với Vệ Uyên, hệt như nàng ta chính là dục vọng của gã, cuối cùng cũng khiến Phó Nghi tìm lại được sự tự tin và thoả mãn. Lần đó, Phó Nghi mới vừa được chẩn đoán đã có thai một tháng, nên nàng ta không để Lệ Diễn thật sự bỏ vào trong mà mượn tay giúp gã thoải mái. Từ lần đó về sau, Lệ Diễn lập tức bắt đầu quấn quýt lấy nàng ta. Hễ khi nàng ta có cơ hội ra phủ thì gã nhất định sẽ đến, có đôi khi chịu đựng đến tàn nhẫn, hai mắt gã đỏ ngầu nhấn nàng ta lên, muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng chỉ cần Phó Nghi bảo “Không được” thì gã nhất định sẽ thành thật dừng tay lại. Nhìn xem, Phó Nghi chính là thích dáng vẻ nghe lời như thế của gã. Sau khi Phó Nghi trở lại biệt viện phủ Dự Vương, thấy trong phòng không có ai thì lập tức hỏi nha hoàn: “Thế tử gia đâu?” Nha hoàn nói: “Bẩm phu nhân, Thế tử gia đi tìm Tấn Vương thế tử rồi ạ.” Tấn Vương thế tử…….Vệ Phong. Phó Nghi nhớ tới bộ dáng cưỡi ngựa khi đó của Vệ Phong, lúc đó nàng ta cũng ở đó, ngồi trong gian phòng bên cạnh Tô Hi. Vệ Phong đúng là phù hợp với câu nói kia—– “Thiếu niên áo mỏng màu xanh lam, cưỡi ngựa dựa cầu nghiêng, áo hồng vẫy gọi liền.” (2) (2) Ba câu thở trong bài “Bồ tát man kỳ 4” của tác giả Vi Trang. Cảnh tượng khi ấy, đến tận bây giờ nàng ta vẫn nhớ như in. Tấn Vương thế tử ưu tú xuất sắc, lạnh lùng cao quý trong mắt mọi người, không biết được là đối tượng ngưỡng mộ của biết bao quý nữ trong Kinh Thành. Tất nhiên Phó Nghi cũng không ngoại lệ. Nàng ta biết chuyện Ân Thê Thê đưa khăn choàng và quạt xếp cho Vệ Phong, một mặt nàng ta cảm thấy Ân Thê Thê đúng là không biết xấu hổ, một mặt lại thầm hâm mộ lá gan lớn của Ân Thê Thê. Phó Nghi cho rằng tài danh của mình cũng ngang ngửa Vệ Phong thôi, cái chuyện tặng đồ thế này quá hạ thấp bản thân, lại không chút dè dặt, không giống những chuyện nàng ta làm. Sau đó, Chiêu Nguyên Đế lại tứ hôn cho Vệ Phong, khi biết đối tượng là Tô Cửu cô nương – Tô Hi thì nàng ta kinh ngạc đến mức làm đứt cả dây đàn. …….Nhưng đúng là để Tô Hi chiếm hời, từ bây giờ không biết có bao nhiêu cô nương gia hâm mộ nàng nữa đây? Nhưng Phó Nghi suy nghĩ rồi bình tĩnh lại, cho dù Tô Hi có lấy Vệ Phong thì thế nào? Dạng người như Vệ Phong, người bình thường không giữ được hắn, nàng ta và cả Ân Thê Thê cũng không thành công, một đứa mềm yếu khờ khạo như Tô Hi, chỉ có mỗi cái gương mặt đẹp thôi thì làm sao có thể vừa mắt Vệ Phong được chứ? Thời gian lâu dài, chỉ sợ cũng sẽ bị Vệ Phong vứt bỏ thôi. Dựa vào nhan sắc để tồn tại (4) thì không thể lâu dài được. (4) Nguyên văn là “Lấy sắc đãi nhân” * Sau khi Tô Hi quay về biệt viện phủ Tấn Vương thì bảo Ngân Nhạn nhanh chóng mời đại phu tới. Bởi vì nàng tới biệt viện dưỡng bệnh nên Chu đại phu cũng đi theo. Tô Hi ôm tiểu hồ ly đi vào trong, lúc đi đến hành lang giữa hai dãy nhà, đang lưỡng lự xem có nên kể chuyện hôm nay cho Vệ Phong hay không thì lập tức thấy hai người từ phía đối diện đang đi tới. Vệ Phong cụp mắt, không nhanh không chậm đi ra khỏi thư phòng, Vệ Uyên từ phía sau hắn cũng đi ra, như đang bàn bạc gì đó với hắn. Hai người ngước mắt, đồng thời nhìn thấy nàng. Vở kịch nhỏ: Trước khi tiểu hồ ly tới, địa vị trong nhà là: Tô Hi, Vệ Phong. Sau khi tiểu hồ ly tới, địa vị trong nhà là: Tô Hi, hồ ly, Vệ Phong. Vệ thế tử: Ngay cả một con vật cưng cũng muốn tranh giành sự cưng chiều với ta, bây giờ nam chính càng ngày càng không dễ làm. (1) Mai Hoàng Hương:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]