*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo Tô Hi vẫn không vui vẻ mấy: “Xưng hô này nghe như muội già rồi ấy, muội mới không phải là bà già đâu.” Vệ Phong véo khuôn mặt nhỏ của nàng, thấp giọng cười khẽ: “Nói vậy thì Ấu Ấu là muốn quản gia cho ta sao?” (*) quản gia: trông nom nhà cửa Đúng là không có lý cũng bị hắn nói thành có lý. Da mặt của Tô Hi mỏng, sao mà chịu được sự trêu đùa của hắn, nàng lập tức đấm lên bờ vai của hắn, “Huynh nói bậy gì đó.” Mới vừa đánh xong thì nàng lập tức cảm thấy không thích hợp, quả nhiên, Vệ Phong nhăn mày lại, vẻ hồng hào trên mặt cũng tái dần. Tay nàng cứ dừng ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, vừa căng thẳng vừa lo lắng: “Muội không phải cố ý………Đình Chu biểu ca, huynh không sao chứ?” Vệ Phong khom lưng tựa trán vào cổ của Tô Hi, hít thở thật sâu mấy hơi, “Ấu Ấu, muội muốn giết thân phu của mình sao?” Khi nãy Tô Hi không đánh mạnh, nàng biết sức lực của bản thân mình, nếu là ngày thường thì Vệ Phong chẳng đau chẳng ngứa, nhưng bây giờ hắn đang bị thương mà nàng còn vừa đúng đánh lên vết thương của hắn nữa chứ. Lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng này của Vệ Phong, vì thế lập tức sợ đến mức luống cuống cả tay chân, “Không phải, muội………Muội xem vết thương giúp huynh nhé, huynh thế nào rồi?” Vệ Phong vùi bên cổ của nàng hồi lâu, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, kéo nàng vào lồng ngực. Cơ thể của tiểu cô nương cứng đờ, không dám cử động. Có lẽ bị hắn doạ sợ nên không dám đụng vào người hắn nữa. Hắn nói: “Để ta ôm một lát là ổn thôi.” Tô Hi mới không thèm tin mấy lời hắn nói, nàng đỡ bờ vai hắn rồi đẩy hắn ra, nàng nhìn trường bào màu xanh lá của hắn thì lưỡng lự một chút, sau đó vẫn cắn răng cởi xiêm y của hắn ra. Vệ Phong dựa vào thân cây, cầm lấy tay nhỏ của nàng, cơn đau khi nãy cũng đã dịu đi, hắn nhếch môi cười nhạt: “Thật sự không có gì hết.” Nhưng mà đã muộn rồi, Tô Hi đã thấy chiếc áo trong đẫm máu của hắn. Trong tầm mắt là một màu đỏ tươi khiến nàng giật mình, động tác trên tay cũng đột ngột cứng đờ lại, không biết là nên tiếp tục hay dừng lại, nàng sợ làm hắn đau. Nàng ngước mắt lên, đôi mắt to nhanh chóng ngấn nước, những giọt nước mắt không hề báo trước mà lăn dài xuống, “Huynh còn bảo không có gì hả?” Vệ Phong ôm gương mặt nhỏ của nàng, lau đi hai hàng nước mắt, sau đó trấn an nói: “Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài ngày là đỡ ngay.” Tô Hi bị nước mắt làm nhoè cả tầm mắt, nàng cúi đầu dùng ngón tay lau đi, “Huynh đừng có gạt muội, Nhị ca của muội cũng bị thương ngoài da, nhưng nhìn huynh còn nghiêm trọng hơn huynh ấy nhiều.” Vệ Phong thấy nàng không dễ bị lừa thì cong môi, không nói gì. Tô Hi nhớ ra mình có mang theo một lọ thuốc mỡ, vì thế cẩn thận mà cởi áo trong của Vệ Phong ra, sau đó thì tháo băng gạc quấn vết thương của hắn ra. Rừng trúc chỗ này bị che khuất, cũng không mấy người đến nên không lo bị ai nhìn thấy. Quả nhiên nàng thấy trên vai Vệ Phong có một vết thương dài ba tấc, miệng vết thương rất sau, da bị bong hết ra, lúc này vẫn còn đang chảy máu không ngừng. Cái mũi của Tô Hi hơi cay cay, nước mắt lại muốn rơi xuống, thế là nàng vội vàng chớp mắt, lấy chiếc khăn ra lau xung quanh vết máu cho hắn, sau đó lại mở chiếc bình sứ màu trắng đổ một ít thuốc lên miệng vết thương của hắn. Một lát sau, cuối cùng máu cũng ngừng chảy, vẻ mặt nàng dần thả lỏng, lại dùng băng gạc vừa rồi quấn lên cho hắn. Lúc quấn băng gạc thì đôi tay không tránh được mà phải duỗi ra sau lưng của hắn, vì thế nhìn như Tô Hi chủ động ôm hắn vậy. Hắn nhìn thì anh tuấn nhưng khuôn ngực và bả vai lại cứng như đá, nàng sát lại gần là có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn truyền đến, nhất thời liền đỏ mặt. Tô Hi cúi đầu, không nhìn khuôn ngực trần của hắn, vội vàng băng bó cho xong, hai má lúc này đã đỏ ửng: “Được rồi…….Huynh nhanh mặc áo vào đi.” Bộ dáng đỏ mặt của nàng cực kỳ đáng yêu, Vệ Phong không nhịn được mà cắn một cái lên gương mặt nhỏ của nàng, cười nhẹ, cũng nghe lời mà mặc áo vào, sau đó ôm cả người nàng để nàng dựa vào lồng ngực bên phải của mình. “Huynh còn đau không?” Tô Hi thành thật, không yên tâm hỏi. Vệ Phong trầm ngâm một tiếng: “Chỉ cần tiểu cô nương nào đó không đánh người thì sẽ không đau.” Tô Hi cắn môi: “Còn không phải huynh…….” Cố ý nói mấy lời đó chọc nàng. Nhưng Tô Hi thấy hắn bị thương nên cũng không so đo với hắn nữa. Vệ Phong dùng ngón tay cái vuốt ve hai hàng lông mi của nàng, lau đi nước mắt còn vương trên khoé mắt: “Ấu Ấu, múa một điệu cho ta xem đi.” Tô Hi kinh ngạc nhìn hắn: “Sao huynh biết là muội biết múa chứ?” Nàng theo Đổng tiên sinh học múa cũng chỉ vì định hình dáng người thôi, chứ không định sẽ nhảy trước mặt người khác. Dù sao nhảy múa trước mặt người khác thì chỉ có vũ cơ mới làm để lấy lòng người khác, đúng lúc nàng cũng không có muốn lấy lòng ai cả. Huống hồ, nàng cũng chưa bao giờ nói chuyện mình tập múa cho Vệ Phong nghe cả. Vệ Phong nói: “Muội quên Đổng tiên sinh từng là người ở nơi nào rồi sao?” Nói như vậy thì Tô Hi cũng nhớ lại. Đổng tiên sinh là người từ trong cung ra, huống chi bàn tay của Vệ Phong dài như thế, hắn rõ ràng chuyện của nàng cũng chả phải chuyện gì lạ. Đôi mắt đen lúng liếng của Tô Hi nhìn xung quanh, tuy rằng không có ai nhưng nàng vẫn là lạ thế nào: “Hình như không hay lắm đâu.” Vệ Phong tựa lên trán của nàng, dụ dỗ: “Múa một lát thôi, hửm?” Hắn muốn nhìn thấy một mặt mà không ai nhìn thấy của nàng. Tô Hi lúng túng không thôi, tuy rằng xung quanh không có người nhưng nàng vẫn thấy ngượng ngùng. Nơi xa xa ấy là lửa trại của tiệc tối, nàng và hắn lén lút gặp mặt ở đây đã không tốt rồi, còn muốn………Nhưng nàng không chịu nổi yêu cầu của Vệ Phong, cộng thêm khi nãy nàng lại làm hắn bị đau nữa, trong lòng nàng áy náy, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý. Nàng lùi ra vài bước, tháo áo choàng màu hồng hải đường xuống, lộ ra chiếc áo ngắn màu trắng hoa văn điệp luyến hoa. Tô Hi đi theo Đổng tiên sinh học múa được 2 năm, từ sau khi đến quận Ngô thì nàng vẫn ngày ngày tập luyện, chứ không bỏ dở. Có lẽ do hàng năm tập múa nên dáng người nàng mềm mại, mảnh khảnh cân đối, chỉ thướt tha dưới ánh trăng thôi thì có toát lên nét đẹp không thể tả nổi rồi. Vệ Phong uốn gối ngồi dưới gốc cây, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Tô Hi suy nghĩ một lát, sau đó múa điệu Nguyệt Hoa Vũ mà Đổng tiên sinh đã dạy. Nàng di chuyển nhẹ nhàng, chầm chậm múa. Điệu múa Nguyệt Hoa Vũ chỉ có đứng dưới ánh trăng mới múa ra được, chỉ thấy nàng cúi đầu xoay tròn lắc lư, hình điệp luyến hoa trên váy hé mở ra nở rộ, ánh trăng chảy xuôi trên váy của nàng, hệt như ánh sáng nhạt được phản chiếu trên mặt hồ, sóng sánh nước. Nàng như bước vào một bức tranh, xoay người hay chuyển động xoay tròn đều mang theo vẻ đẹp lặng lẽ khiến người khác phải si mê. Sau đó, anh trắng xuyên qua từng khe hở của rừng trúc, sáng hơn khi nãy một chút. Bước đi của nàng cũng khoan khoái hơn, chiếc giày thêu hoa sen màu hồng giẫm lên bùn đất dưới chân, hệt như bó mầm măng vào ngày xuân mới, non mềm hoạt bát, cả người bỗng trở nên sinh động hẳn nhờ chiếc váy dài màu xanh lá cây của nàng. Nơi xa xa là tiếng trống nhạc thanh bình, ăn uống linh đình, mà nàng giống như một con suối trong vắt, một vầng trăng, như muốn gõ cửa trái tim của người khác rồi chuồn vào. Tay áo màu trắng rũ xuống lộ ra đôi mắt to trong sáng linh động kia, không đợi để lộ cả khuôn mặt thì nàng đã quay người lại, một điệu múa Nguyệt Hoa Vũ cứ thế kết thúc. Tô Hi lại khoác lên chiếc áo choàng màu hồng hải đường, đi đến trước mặt của Vệ Phong, hơi thẹn thùng, nói: “Giờ không còn sớm nữa, phải quay về thôi.” Ánh mắt Vệ Phong sáng rực nhìn nàng, không nói lời nào. Tô Hi tưởng hắn không nghe thấy nên lặp lại lần nữa: “Đình Chu biểu ca, chúng ta…….” Lần này, nàng còn chưa dứt lời thì đã bị Vệ Phong kéo vào trong lòng, không đợi nàng có phản ứng thì hắn đã nâng cái ót nàng lên rồi đè xuống. Cách đó không xa, Lệ Diễn nhìn hai người đang hôn nhau thắm thiết thì dưới chân như mọc rễ, không thể cử động. Trong đầu y vẫn còn quanh quẩn điệu múa Nguyệt Hoa Vũ vừa rồi của Tô Hi, mềm mại là thế, linh động như vậy, cứ như yêu cơ dưới ánh trăng moi hết ba hồn bảy phách của người khác, hồi lâu mà y vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Khi nãy Lệ Diễn uống hơi nhiều, vốn muốn đến đây tỉnh rượu nhưng không ngờ lại thấy cảnh vừa rồi. Ban đầu y cứ nghĩ tiếng đàn vừa rồi đã đủ kinh ngạc rồi, nhưng nào biết dáng múa của nàng càng thêm kinh ngạc và đẹp đẽ, mới đầu chỉ là giật mình nhưng sau đó thì không thể dời mắt. Khó trách Vệ thế tử luôn thờ ơ với nữ nhân xung quanh, ba năm qua vẫn chậm chạp không chịu đính hôn, hoá ra là đã cất giấu bảo bối như vậy. Lệ Diễn thấy Vệ Phong để Tô Hi ngồi vắt ngang trên thắt lưng của hắn, hai người đang làm gì thì không cần nói cũng biết. Bụng dưới của Lệ Diễn căng chặt, cứ như có thể nghe thấy giọng nói nũng nịu thỏ thẻ ngân dài của Tô Hi, miệng lưỡi y bỗng khô nóng trong tích tắc. Nhưng vừa ngước mắt lên thì đã đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Vệ Phong, y ngẩn ra, giây tiếp theo thì có một lưỡi kiếm đặt trên vai của y. Lý Hồng nói: “Lệ công tử, mời ngài trở về.” * Sau khi săn bắt mùa xuân kết thúc, Tô Hi trở về nhà ở Kinh Thành. Cả ngày này nàng ngồi nói chuyện với Ân thị. Hôm qua, phu nhân Uy Viễn Tướng quân là Lục thị đích thân tới cửa, cũng là vì chuyện hôn nhân của Lữ Giang Hoài. Từ sau ngày săn bắt, danh tiếng của Tô Hi lan truyền rộng rãi, Ân thị vừa ra cổng là có người hỏi thăm chuyện nữ nhi của bà. Lục thị cũng có nghe nói nên muốn định ra việc hôn nhân của hai nhà sớm chút, cộng thêm Lữ Giang Hoài cũng vô cùng thích Tô Hi nên không ngừng thúc giục bà ta đến, bộ dáng đầy nóng ruột và quan tâm, Lục thị chưa từng thấy nhi tử của mình khẩn trương như vậy vì cô nương nào hết. Sau khi Lục thị và Ân thị nói chuyện với nhau xong thì Ân thị lại tới dò hỏi ý kiến của Tô Hi. Tô Hi vẫn là câu nói đó: “Con không có tình yêu nam tử với Lữ đại ca.” Ân thị không có cách với Tô Hi, “Nha đầu con đấy……” Bỗng nhiên bà như nhớ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Ấu Ấu, không phải là con có người trong lòng rồi đấy chứ?” Mặt của Tô Hi lập tức đỏ bừng, lắc đầu như trống bỏi: “Dạ không.” Sao Ân thị không hiểu nàng được chứ, bộ dáng chột dạ như vậy nhất định là có chuyện, bà đang định hỏi tiếp thì thấy Đan Lộ từ bên ngoài đi vào và nói: “Phu nhân, Cửu tiểu thư, Thường công công ở trong cung đến.” Thường công công? Ân thị và Tô Hi liếc nhìn nhau, gần đây trong phủ không phải là ngày gì đặc biệt, Thường công công tới đây làm gì? Hai người cùng đi ra sảnh ngoài, Thường công công mặc một bộ đồ màu xanh xoè rộng (1),mặt mày đầy ý cười. Chờ người trong phủ tới đầy đủ thì nhìn một vòng, ngoại trừ Đại lão gia Tô Chấn và Tam lão gia Tô Thác đến quan trường không ở trong phủ thì mọi người đều đã có mặt, ông ta mới hắng giọng, bắt đầu đọc thánh chỉ trong tay. …….. Đợi Thường công công đọc xong câu cuối cùng “Chọn ngày thành hôn” thì tất cả mọi người đều im thin thít. Ngay cả Tô Hi cũng chưa hoàn hồn được. (1) Bộ đồ của Thường công công đại loại giống thế này:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]