Chương trước
Chương sau
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Bước chân của Tô Hi hơi khựng lại.
Hôm nay là sinh nhật của Vệ Phong sao?
Vì thế lần trước hắn kêu nàng thêu một cái túi tiền là vì để làm quà sinh nhật sao? Nàng còn tưởng hắn nhất thời nổi hứng muốn làm khó mình chứ..........Vì chuyện này mà Tô Hi rất khó xử, vốn dĩ nàng định hôm nay tránh mặt Vệ Phong, giả vờ như không có gì, nhưng bây giờ mà giả vờ nữa thì hơi kỳ.
Bây giờ biết làm sao đây?
Túi tiền nàng làm đã bị cháy hư rồi, không thể đưa được nữa.
Tô Hi nắm tay Tô Bách Vũ ngẩn người một lúc, tận cho đến khi bọn họ tới bờ hồ hoa sen, Tô Bách Vũ chỉ vào một chỗ rồi nói: "Cô cô, cháu muốn đến chỗ đó." .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Bên hồ hoa sen có một cái đình hóng gió, Hoàng Hậu nương nương và vài vị phu nhân thế gia đang ngồi nói chuyện bên trong, cả Ân thị cũng có mặt, không biết đang nói đến chuyện gì mà trên mặt ai nấy đều mỉm cười. Còn mấy cô nương khác thì tốp ba tốp năm đứng bên bờ hồ, hoặc là thưởng sen hoặc là trò chuyện, ai đều có chuyện của người đó.
Chỗ Tô Bách Vũ chỉ là hướng Đông Bắc của hồ hoa sen, chỗ đó có một cái cầu hình dích dắc (1) kéo dài đến giữa hồ, nối với một cái đình bát giác tuyệt đẹp ở cuối. Hoa sen ở chỗ đó nở rộ nhiều nhất, một đoá rồi lại một đoá cứ tranh đua nhau nở hoa, có cái ước chừng còn cao hơn nửa người, y như trong bài thơ ------- Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng (2).
(1) nguyên văn là cây cầu uốn ngoặt 9 khúc (hình minh hoạ bên dưới)
(2) Bài thơ "Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương" của tác giả Dương Vạn Lý
Tô Hi nói với Đường Vãn một tiếng rồi dẫn Tô Bách Vũ đến chỗ đó.
Mới vừa đi qua vòng tới phía sau hồ hoa sen thì thấy tiểu công chúa Vệ Đức Âm mặc áo váy màu vàng nhạt đang ngồi bên bờ hồ, búi tóc tròn như nụ hoa, trong tay cầm miếng bánh phục linh (3),bẻ từng miếng nhỏ rồi thả xuống hồ cho cá ăn.
Những con cá đua nhau nhảy lên, mở cái miệng tròn ra để giành thức ăn. Vệ Đức Âm cười đến cong cả hai mắt, con bé nhìn mãi làm bản thân cũng thèm, thế là cúi đầu cắn một miếng bánh phục linh trong tay, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hai người Tô Hi và Tô Bách Vũ đang đi tới. Hai bên má của cô bé dính đầy vụn bánh, nó cũng chẳng thèm lau mà vội vàng đứng dậy khỏi bờ hồ, vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn Tô Bách Vũ: "Huynh, huynh có muốn cùng muội cho cá ăn không?"
Vệ Đức Âm ở một mình hơi nhàm chán, mà những người khác vừa nhìn thấy cô bé ở đây thì tự động trốn thật xa. Bây giờ khó khăn lắm mới có người đến đây nên cô bé cực kỳ vui vẻ.
Không nghĩ tới là Tô Bách Vũ không biết cô bé ở đây, sở dĩ muốn tới đây là vì người ở đằng trước nhiều quá mà nó thì lại không thích nơi đông người, cho nên lúc này mới muốn tới một chỗ yên tĩnh. Nó không lên tiếng, nhìn gương mặt nhiệt tình của Vệ Đức Âm mà lắc đầu, tỏ vẻ nó không muốn cho cá ăn.
Vệ Đức Âm cũng không để tâm, cô bé ngẩng đầu nhìn Tô Hi rồi lại nhìn Tô Bách Vũ, tiến gần lên một bước: "Vậy huynh có muốn ăn bánh phục linh không, đây là do ma ma đích thân làm đấy...........Muội còn chưa biết huynh tên gì nữa, muội tên là Đức Âm, huynh tên là gì?"
Tô Bách Vũ nhìn cô bé, kỳ thật nó không hiểu cách giao tiếp lắm, nhưng thấy nụ cười tươi rói trên mặt cô bé thì sau một lúc lại nói: "...........Tô Bách Vũ."
Cuối cùng Vệ Đức Âm cũng tìm được người chơi cùng, vì thế cô bé bèn xoay người chạy đi lấy hai miếng bánh phục linh tên cái dĩa màu hồng rực rỡ, đôi tay cầm cẩn thận đưa tới cho Tô Hi và Tô Bách Vũ, chớp đôi mắt to nói: "Tỷ tỷ, Vũ ca ca, hai người ăn điểm tâm đi."
Tô Hi đã sớm bị sự đáng yêu của tiểu công chúa làm lòng mềm nhũn, nàng cầm lấy miếng bánh phục linh rồi nói tiếng cảm ơn.
Kiếp trước Tô Hi chỉ đứng xa nhìn Vệ Đức Âm, nàng biết tính cách cô bé hoạt bát nhưng không ngờ lại đáng yêu như vậy. Vừa rồi lúc Tô Bách Vũ lên tiếng thì tuy rằng cô bé bất ngờ nhưng lại không dám đi đến gần, chỉ cẩn thận đứng tại chỗ nói chuyện, rõ ràng là rất vui vẻ nhưng lại sợ nhiệt tình quá doạ hai người sợ, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến làm người ta đau lòng.
Tô Bách Vũ cầm lấy điểm tâm mà Vệ Đức Âm đưa, nhưng nó không thích ăn ngọt, suy nghĩ một hồi lại bỏ vào trong túi tiền ngay hông.
Hai đứa nhóc này cứ thế trở thành bạn bè. Bên cạnh bờ hồ có một cái bàn nhỏ lõm hình con ốc màu đỏ, trên mặt đất thì bày một tấm thảm. Vệ Đức Âm ngồi bên cạnh Tô Bách Vũ thấy nó cầm theo chiếc liên hoàn khoá Lỗ Ban thì nhìn mấy lần, kinh ngạc chu cái miệng nhỏ lên: "Muội cũng có cái khoá này nè."
Tô Bách Vũ cúi đầu nhìn lại rồi nói: "Đây là cô cô làm cho ta đấy."
Ngụ ý là cái khoá này chỉ có một, không có khả năng có cái thứ hai.
Vệ Đức Âm thấy huynh ấy không tin thì kéo tay huynh ấy đứng lên, vội vàng nói: "Thật đó, muội thật sự có một cái mà.........Là Vệ Phong ca ca tặng cho muội đấy, muội giải hồi lâu cũng không được........Muội để ở trong phòng nè, để muội dẫn huynh đi xem nha."
Tô Bách Vũ không muốn đi cho lắm, nó tới đây chỉ vì muốn yên tĩnh nhưng lại gặp được Vệ Đức Âm thích nói chuyện, dù sao cô bé cũng nhỏ tuổi hơn nó nên nó cũng có thể chịu đựng được. Nó do dự một lúc, thấy đôi mắt của Vệ Đức Âm sáng lấp lánh mà nó cũng muốn biết xem có đúng là có người có thể làm ra cái khoá liên hoàn y hệt như cô cô của nó làm ra không, thế là bèn gật đầu, nói: "Được thôi."
Vệ Đức Âm nắm tay của Tô Bách Vũ, thích thú đi về hướng khác.
Mấy ma ma và cung nữ thì đi theo sát đằng sau.
Tô Hi không nghĩ tới hai đứa nhóc này cứ nói đi là đi, nàng không yên tâm về Tô Bách Vũ lắm nên gọi một tiếng "Bách ca nhi" rồi đuổi theo.
(1)
(3) Bánh phục linh:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.