Editor: Song Ngư || Betar-er: Ngáo
Đầu óc của Tô Hi ngơ ngẩn.
Chỉ nghe tiếng buớc chân của Ân thị ngày càng gần, đã sắp đi vào trong cánh cửa bích sa luôn rồi. Tô Hi ngồi dậy, trong cái khó ló cái khôn đẩy Vệ Phong ra sau chỗ ngoặt của bức bình phòng bách bảo khảm hoa văn hoa điểu, rồi vội vàng nói: "Huynh đứng ở chỗ này, không cho phép ra."
Vệ Phong còn muốn nói gì đó, "Ấu Ấu........."
"Suỵt." Tô Hi vội vàng giơ ngón tay đặt trên môi ngắt lời câu tiếp theo của hắn. Bởi vậy hai người cách nhau rất gần nên bức bình phong cũng trở nên nhỏ lại, Vệ Phong thấy hai hàng lông mi vừa cong vừa dài suýt nữa vuốt lên mặt hắn, còn đôi mắt hạnh trong trẻo sạch sẽ kia phảng phất như ánh mặt trời dưới hồ nước, rực rỡ lấp lạnh làm người ta mê đắm.
Vệ Phong khựng lại nhìn nàng.
Tô Hi thấy Ân thị sắp đi vào thì vội vàng trở lại nằm trên giường mỹ nhân, rồi đặt chiếc khăn lạnh lên trán, làm như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt mở to như tỉnh như mơ gọi một tiếng "Nương".
Ân thị ngồi xuống mép giường đỡ nàng ngồi dậy, thấy khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng, khí sắc cũng khá hơn lúc nãy nhiều thì cũng yên tâm hơn, nói: "Con còn khó chịu không? Lúc mẹ vào thấy Ngân Hạc ở bên ngoài ngủ rồi, con nha đầu này, đúng là không quan tâm chủ tử mà, chủ tử bệnh mà nó còn ngủ nữa. Đều là con cứ nuông chiều mấy đứa nó thành cái dạng này đây."
Tô Hi không hé răng. Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-do-moi-cua-hoang-hau/1785751/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.