Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Qua buổi trưa, Thọ Xương Trưởng Công chúa dẫn cả đoàn người đến hậu viện nghe kịch, mời chính là đoàn kịch Như Ý. Nam nữ chia chỗ ngồi, ở giữa dựng lên một tấm bình phong đường vằn 12 cánh do mẹ chồng hiến thọ, tuy không thể nhìn thấy phía đối diện, nhưng có thể nghe thấy thanh âm.
Tô Hi ngồi ở phía sau Uyển Bình Công chúa, trong tầm tay là cái bát thượng tiên màu hồng đựng hạt thông, đậu phộng, hạt dưa, nhưng nàng không ăn mà chỉ lột hết vỏ rồi đặt sang một cái dĩa sạch sẽ để giết thời gian.
Đường Vãn không khách khí cầm lấy một hạt thông ăn, hỏi: "Ấu Ấu, vừa rồi muội đi đâu thế, sao đi lâu như vậy?"
Động tác lột hạt thông của Tô Hi dừng một chút, sau đó cong đôi mắt lên nói: "Đường tỷ tỷ quên rồi sao? Muội đi lấy rượu đó."
Đường Vãn lại ăn một hạt thông, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì liền cúi đầu ghé sát vào tai Tô Hi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy muội có thấy Vệ thế tử không?"
Vệ thế tử này tất nhiên là chỉ Tấn Vương thế tử Vệ Phong mà không phải là Dự Vương thế tử Vệ Uyên.
Tô Hi chớp mắt, hai hàng lông mi dài như hai cánh quạt, nàng hơi kinh ngạc nhìn Đường Vãn: "Đường tỷ tỷ, tỷ cũng........."
Đường Vãn liền biết nàng suy nghĩ nhiều, vội vàng xua tay đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Ai.......Muội đừng có suy nghĩ lung tung."
Vệ Phong tất nhiên xuất sắc, nhưng bởi vì là quá xuất sắc trên trong lòng nàng ấy hiểu rõ bản thân mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-do-moi-cua-hoang-hau/1785743/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.