Editor: Song Ngư Beta-er: Ngáo Vệ Phong thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Đổi con diều khác là được." Chỉ là một con diều, trong mắt Vệ Phong cũng chả có gì khác với những con diều khác. Tô Hi siết khung diều không nói gì, đổi cái khác thì tất nhiên có thể, nhưng đã không còn là con diều Đại ca cho Tô Bách Vũ nữa rồi. Nàng nhớ tới bộ dáng cầm con diều này của Tô Bách Vũ, nhớ tới lúc Tô Bách Vũ thả diều thì không thể kiềm chế sự vui vẻ hưng phấn, huống hồ là nàng đề nghị đi thả diều với thằng bé, trước mắt diều hỏng rồi thì nàng cũng có một phần trách nhiệm. Tô Hi nhìn đoạn cánh bị hỏng, nó chỉ gãy hai cọc tre, nếu là dùng hai cọc tre khác để thay đổi thì nói không chừng có thể sửa được. Nhưng mà phải đổi như thế nào chứ? Bỏ cọc tre vào đâu chứ? Đời trước tuy rằng nàng thích thả diều nhưng chưa từng sửa hay lắp ráp diều cả. Tô Hi theo bản năng nhìn về phía Vệ Phong, một thân màu xanh ngọc, mặt mày lạnh nhạt, hai ngón tay kẹp một quân cờ, đang đặt xuống trên bàn cờ. Ngón tay của hắn vừa dài vừa đẹp, khớp xương rõ ràng, không biết có biết sửa diều hay không? Nghĩ lại hắn đã từng nhiều lần khoanh tay đứng nhìn với mình, thật sự là không có tình người gì cả, lần trước lấy sách giúp nàng ở Tàng Thư Các cũng là vì chê cười cái việc hồi nhỏ của nàng mà thôi, Tô Hi không thể không nghĩ đến phần tâm tư này. Thôi.......Trông cậy vào Vệ Phong giúp, còn không bằng trông cậy vào chính mình. Tô Hi nhìn quanh bốn phía, nơi này là lưng chừng sườn núi, cây cối um tùm, muốn tìm một khu rừng trúc chắc là không khó. Hai tay nàng ôm lấy con diều, nói với Vệ Phong: "Hôm nay đa tạ Đình Chu biểu ca, muội về biệt viện trước đây." Vệ Phong lần nữa nhìn nàng, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ nói: "Không cần khách khí." Tô Hi đi ra khỏi đình bát giác. Ngân Nhạn đang ở ngoài đình chờ, thấy nàng ra thì thở phào một hơi: "Tiểu thư, chúng ta về sao?" Nơi này tuy rằng cách biệt viện không xa, Ngân Nhạn cũng có chút võ công phòng thân, nhưng cũng không thể đảm bảo không có gì nguy hiểm, lỡ như gặp phải chó sói hay hổ báo thì không xong rồi. Tô Hi lại lắc đầu: "Ngươi dẫn ta đến phía trước nhìn thử xem." Ngân Nhạn cả kinh nói: "Tiểu thư không về biệt viện sao?" Tô Hi quay đầu, đưa con diều đến trước mặt Ngân Nhạn, cố ý để nàng ta thấy đoạn cánh gãy của con diều, "Không biết phía trước có rừng trúc không, Ngân Nhạn tỷ tỷ giúp ta chặt mấy cây nan tre đi, sau khi về ta sẽ bảo Nhị ca sửa lại.......Cái cánh này còn có thể sửa được không?" "Sửa thì có thể sửa được." Ngân Nhạn chần chừ nói, "Hay tiểu thư quay về rồi lại gọi người lại đây lấy đi?" Tô Hi nói: "Ta không muốn để Bách ca nhi biết con diều bị hỏng, ta muốn sửa xong rồi mới trả lại cho thằng bé." Ngân Nhạn đành phải một tấc không rời đuổi kịp Tô Hi, lúc nào cũng chú ý tình huống xung quanh, vừa đi vừa nhớ đường trở về. Không đi bao xa thì thấy một khu rừng trúc lớn ở phía trước, cây trúc rất rậm rạp, đúng là tràn ngập hương sắc mùa xuân. Tô Hi đi nhanh hơn, lúc đi vào rừng trúc thì phát hiện ánh sáng trên đỉnh đầu tối đi rất nhiều, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lá trúc rất dày đặc nên đã che hết ánh mặt trời. Nàng xoay người nói với Ngân Nhạn: "Chúng ta đi nhanh thôi." Thấy Ngân Nhạn đuổi kịp rồi thì Tô Hi lại đi vào chỗ sâu hơn. Khu rừng trúc chắc đã lâu năm, càng đi càng thấy yên tĩnh. Tô Hi không dám đi quá xa, chọn một cây cũng gần như cây trúc, rồi bảo Ngân Nhạn chặt một đoạn nhỏ chính giữa. Ngân Nhạn vì bảo vệ sự an toàn của Tô Hi, trên người lúc nào cũng mang theo chuỷ thủ, cây chuỷ thủ này là do Tô lão thái gia thưởng cho nàng ta, nhắc nhở rõ nàng ta lúc nào cũng phải nhớ rõ bổn phận của mình, cây chuỷ thủ rất sắt bén, chém sắt như chém bùn. Ngân Nhạn thành thạo tước cây trúc, sau đó dùng dây đeo mà buộc cây trúc đã tước vào trên eo, quay về bên người của Tô Hi, "Tiểu thư còn có yêu cầu gì khác không ạ?" Tô Hi nghĩ một cây chắc là đủ rồi, nên đưa khăn tay cho Ngân Nhạn để nàng ta lau mồ hôi rồi nói: "Đủ rồi, chúng ta trở về thôi." Sau đó hai người đi dọc con đường đã đi mà trở về. Ngân Nhạn cẩn thận nên dọc đường đi đều để lại ký hiệu, cứ 25 bước thì sẽ dùng cục đá khắc một ký hiệu lên cây trúc, tốt nhất là không lạc đường, nhưng lỡ như có lạc thì những ký hiệu cũng có tác dụng. Đã chuẩn bị hết thảy, nhưng không hiểu sao hai người rõ ràng dọc theo đường ký hiệu trở về, mà đi một vòng lại phát hiện chính mình lại cứ quay về lại chỗ cũ. Trên mặt của Tô Hi hiện lên một tia hoảng loạn, xoay người tìm kiếm Ngân Nhạn, không thể tin tưởng mà nói: "Như thế nào lại vậy....." Ngân Nhạn rất trấn định, an ủi Tô Hi: "Tiểu thư đừng sợ, có lẽ vừa rồi đi nhầm, chúng ta đi lại lần nữa xem." Tô Hi gật đầu, lần này thì đi rất cẩn thận. Nhưng 15 phút sau thì hai người vẫn đứng tại chỗ cũ. Tô Hi lúc này không còn bình tĩnh được nữa, ai có thể nghĩ đến rừng trúc thoạt nhìn cực kỳ bình thường lại còn có mê trận bên trong chứ? Thể lực của nàng tốt nhưng lúc này hai chân cũng có chút đau, nhưng lại không dám ngồi xuống nghỉ ngơi, sợ hãi còn không hết, nào còn tâm tư gì mà nghỉ ngơi. Nếu lại không đi ra được khỏi rừng trúc lúc này thì trời tối sẽ càng không thể ra được, vậy thì phải ở lại đây qua đêm rồi. Đời trước của Tô Hi tuy không quá như ý, nhưng cũng không phải chịu khổ gì, đời này càng được nuông chiều từ bé, đã khi nào mà phải ở lại bên ngoài qua đêm đâu? Nghĩ vậy thì nàng càng thêm sốt ruột, lôi kéo tay của Ngân Nhạn rồi chỉ về hướng khác, nói: "Con đường kia chúng ta chưa đi qua, Ngân Nhạn tỷ tỷ, chi bằng đi thử con đường đó đi, nói không chừng có thể ra ngoài được." Ngân Nhạn không quá tán đồng, bèn khuyên: "Con đường đó đi sâu vào trong rừng trúc, lỡ như đi càng sâu hơn, tiểu thư, vậy thì chúng ta càng không thể về được sao?" Tô Hi nghĩ cũng đúng, hai người ở tại đây nói không chừng người ở biệt viện có thể tìm được, nếu đi vào chỗ càng sâu thì có tìm cũng khó. Đôi mắt nàng ngập nước, cố nén không rơi xuống, dùng ngón tay lau khoé mắt, tự an ủi chính mình: "Nhị ca chắc chắn sẽ tìm được chúng ta thôi." Ngân Nhạn đồng ý, nhưng trong lòng lại không quá xác định. Mặt trời dần lên đỉnh, có lẽ là đã giữa trưa, hai người đã dọc theo đường ký hiệu hai lần nhưng kết quả vẫn như nhau. Tô Hi ôm bụng, đói đến mờ cả mắt, mơ hồ thấy hình như có người đang đi về phía này, áo gấm màu tím nhạt, dáng người cao lớn, dung mạo rất tuấn tú. Có lẽ là bị đói nên choáng váng rồi, Tô Hi thầm nghĩ, chứ sao nàng lại nhìn thấy Vệ Phong thế này? Nhưng là Vệ Phong thật sự đứng ở trước mặt nàng, cúi người nhặt con diều rơi dưới đất lên, đối diện với đôi mắt hạnh tròn xoe vì kinh ngạc mà mở to của nàng: "Muội vẫn không đi ra được, thế mà vẫn cứ luôn cầm cái con diều hỏng này sao?" Tô Hi căn bản không rảnh so đo với Vệ Phong, cánh môi ngập ngừng, không thể tưởng tượng mà hỏi: "Đình Chu biểu ca......Sao huynh lại ở đây?" Vệ Phong nhìn nàng, trên mặt tiểu cô nương vẫn còn vương nước mắt, nói vậy là vừa rồi mới khóc sao. Hắn ngồi dậy, lấy túi giấy dầu từ trong tay áo ra ra bỏ vào tay của Tô Hi, rồi cầm diều đi đằng trước: "Rừng trúc này có mê trận, nhớ đi theo dấu chân của ta, đừng có đi đường khác." Tô Hi vội vàng đuổi theo, bây giờ Vệ Phong nói cái gì thì nàng cũng tin, vài lần không thoải mái với nhau lúc trước so với bây giờ thì không thể coi là gì, hình tượng của Vệ Phong trong lòng nàng lại cao hơn một bậc. Nàng kinh hỉ nói: "Sao Đình Chu biểu ca biết muội ở đây." Bước chân của Vệ Phong vẫn không dừng: "Trên đường có ký hiệu." Về điểm này, Vệ Phong không thể không khen nha đầu Tô Hi này cũng rất thông minh. Tô Hi "À" một tiếng, nhắm mắt mà đuổi theo sau. Tô Hi mở túi giấy dầu ra thì bên trong là một chiếc bánh đậu xanh vẫn còn nguyên vẹn, nàng ngẩn người, cũng không biết Vệ Phong là cố ý chuẩn bị hay chỉ là trùng hợp/ Chỉ trong chớp mắt, thấy Vệ Phong đã đi xa, nên nàng vội vàng đuổi theo, "Đình Chu biểu ca đợi muội với." Vệ Phong xoay người, thấy tiểu nha đầu ôm túi bánh đậu xanh cẩn thận dẫm lên dấu chân của mình, lông mày hơi nhấc, trong mắt chợt loé lên ý cười. Chờ Tô Hi đến trước mặt, hắn nói: "Không cần vội, chờ muội ăn xong lại đi tiếp." Tô Hi trợn to mắt, đúng là ngoài ý muốn, Vệ Phong thế mà cũng có lúc săn sóc như vậy. Vệ Phong tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, ý cười bên môi đậm hơn nhưng cũng không nói gì. Tiếp đó, bụng của Tô Hi rất hợp tình hợp lý mà kêu lên một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng đủ cho hai người nghe thấy, trùng hợp giống như đáp lại lời của Vệ Phong vậy. Da mặt của Tô Hi mỏng, dễ dàng đỏ mặt, mà đã đỏ lên rồi thì không cứu vãn được nữa, sau đó sẽ chỉ thấy khuôn mặt đỏ rực như quả táo của nàng, chạy thẳng đến phía sau mang tai, cực kỳ đáng yêu. Tô Hi giải thích: "Muội đi bộ nhiều lắm rồi......" Vệ Phong nâng mắt. Tô Hi nhấp môi, lại nói, "Cũng chưa có ăn trưa nữa." Vệ Phong vẫn không nói một lời mà nhìn nàng. Tô Hi rốt cuộc nhụt chí, ăn ngay nói thật, "Đình Chu biểu ca không được chê cười muội." Vệ Phong nhìn nàng, chợt thấp giọng cười, lại tiếp tục đi về phía trước, hiếm khi mới nói: "Đi thôi." Tô Hi lại lần nữa trở lại đình bát giác ở sườn núi hóng gió. Lúc Tô Chỉ dẫn người tới tìm thì nàng đã ghé vào mặt bàn mà ngủ rồi, trên người còn khoác chiếc áo choàng màu đen thêu hoa văn thị đế của Vệ Phong. Tô Chỉ tiến lên, chắp tay nói với Vệ Phong: "Đa tạ Vệ thế tử đã cứu tiểu muội." Tô Chỉ trên đường tới đã nghe hạ nhân nói đại khái. Vệ Phong đứng lên nói: "Kẻ hèn chỉ giúp việc nhỏ, không đáng để nhắc đến." Tô Chỉ lại thành khẩn nói: "Vệ thế tử khách khí rồi, ngày khác ta sẽ dẫn tiểu muội đến Tề vương phủ nói lời cảm ơn." Nói xong, ánh mắt Tô Chỉ lại dời lên người của Tô Hi, nhìn thấy áo choàng đang khoác trên người nàng thì dừng lại. Gương mặt Vệ Phong không biến sắc: "Trên núi gió lớn, Hi biểu muội ngủ rất dễ bị cảm lạnh." Tô Hi thấy thần sắc của Vệ Phong bình thường liền biết bản thân đã suy nghĩ hơi nhiều, cảm tạ Vệ Phong một phen, lúc này mới bế ngang Tô Hi lên. Tô Hi ngủ thật sự sâu, tuy sốc nảy như vậy nhưng cũng chưa tỉnh lại, chắc do đã quen cái ôm của Tô Chỉ, nên nàng chui vào lồng ngực của Tô Chỉ, đôi tay theo bản năng ôm chặt hắn, giống như con mèo nhỏ bị bắt nạt cuối cùng cũng được tìm thấy, thì thầm nói: "Nhị ca....." Tô Chỉ giơ một bàn tay ra xoa đầu nàng nói, "Nhị ca ở đây." Nàng an tâm, lại tiếp tục ngủ. Tô Chỉ dẫn Tô Hi về biệt viện. Có lẽ do lần này quá sợ hãi lại quá mệt mỏi nên sau khi trở về Tô Hi ước chừng ngủ một ngày một đêm, ngày kế tỉnh lại thì đã phát hiện nằm trên giường của mình, lúc này mới biết được là đã trở về rồi. Hồi ức của Tô Hi nhớ lại đủ việc ngày hôm qua, cuối cùng mới đột nhiên bừng tỉnh, diều của Tô Bách Vũ còn ở chỗ Vệ Phong, nàng hôm qua ngủ nên quên không lấy về rồi! Hôm nay đã phải hồi phủ rồi, Tô Hi lại không biết Vệ Phong ở đâu nên không thể tìm hắn được. Đang không biết nên như thế nào giải thích với Tô Bách Vũ thì thấy Ngân Nhạn đi vào, nói: "Tiểu thư, bên ngoài có người cầu kiến." Tô Hi rửa mặt xong xuôi rồi đi về phía sảnh, có một người nam tử mặc bộ đồ màu tối đứng bên trong cùng một tên người hầu. Nam tử hành lễ với nàng rồi nói: "Cửu cô nương, thế tử gia sai tiểu nhân hôm nay tới đây để đưa đồ vật bị rơi cho ngài." Tô Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, suy đoán tám phần có thể là con diều của Tô Bách Vũ. Đến lúc người tuỳ tùng đó đưa con diều ra thì nàng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy rồi nói: "Làm phiền ngươi truyền đạt một tiếng, việc hôm qua rất cảm ơn Đình Chu biểu ca." Người tuỳ tùng đồng ý rồi rời đi. Tô Hi trở lại phòng, nhớ tới đoạn cánh diều hôm qua hỏng còn chưa sửa được, Tô Bách Vũ sắp ngủ dậy rồi nên nàng vội lấy con diều lại nhìn một chút rồi kinh ngạc: "A?" Một cánh diều đáng lẽ bị gãy thế nhưng lúc này đã sửa được rồi, nhìn không khác gì cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]