12.
Bùi Diệu nhìn thấy lớp da trắng nõn nà bên trong cổ áo, yết hầu hắn động nhẹ, ánh mắt như phát sáng: “Chỉ là kế tạm thời! Thiệt thòi cho nàng rồi.”
Bùi Diệu tuy miệng nói khách khí, nhưng hành động có chút trái ngược, hắn đột nhiên bước tới.
Đợi hắn dừng lại, ta cúi đầu xuống nhìn vệt đốm đỏ, đỏ như máu.
Ta hỏi hắn, như vậy được rồi chứ.
Hắn nghiêm túc nhìn ta, trầm ngâm một lúc, lắc đầu.
Ta ngẫm một lúc, làm xù tóc lên, làm ra một bộ dạng thật thê thảm, hỏi hắn: “Thế này thì sao?”
Hắn vẫn cứ lắc đầu, không nói lời nào, nhưng lại ôm lấy cổ ta, hôn mãnh liệt.
Đợi đến lúc buông ra, cơ thể ta mềm nhũn trong vòng tay hắn, đến cả ngón tay cũng không còn chút sức lực, chỉ có thể hở hổn hển khó khăn, miệng tê dại, cứ cảm thấy như bị sưng tấy cả lên.
Hắn buông ta ra, vội vàng chạy tới cửa lều, xé toạc tấm vải, gió lạnh thổi vào từng cơn.
Ta do dự một lúc, cuối cùng ấp úng hỏi: “Chàng và ta vốn là phu thê, màn kịch này…cớ sao phải diễn?”
Bùi Diệu nghe xong đơ cứng cả người, vội nắm lại tấm rèm, cau mày rít lên thành tiếng, đôi tay thoăn thoát buộc chặt tấm màn, một lúc sau mới nói: “Đây chưa phải là lúc.”
Đêm động phòng hắn không tới thì đã đành, đến cả bây giờ cũng thế, vậy tới bao giờ mới gọi là lúc hả?
Ta giữ chặt lấy vạt áo, chạy đến một góc, nhắm mắt lại bình tâm, cũng chẳng màn nói chuyện với hắn.
Tuy nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-di-ta-den-ga-la-duoc/907620/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.