Chương trước
Chương sau
Editor : Vũ Linh

Vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng màu trắng thuần khiết, tiếng tụng kinh khe khẽ bên tai. Ta quay đầu lại thì nhìn thấy Không Ý đang niệm kinh.

“Tỉnh rồi?”

Ta sửng sốt, đáp lại rồi đứng lên, sau đó đến trước mặt Không Ý quỳ xuống.

“Linh Nhược có tội”.

Không Ý nhẹ cười, “Ngươi có tội gì?”

“Linh Nhược lén hạ phàm, còn sinh phàm tâm, Phật chủ người phạt con đi”.

Không Ý than nhẹ, “Tuổi ngươi còn nhỏ, hiểu biết nông cạn, trần thế kia có hàng vạn hàng nghìn cám dỗ, sinh chấp niệm cũng không thể trách ngươi. Vả lại ngươi vốn là bị người đưa xuống nhân nhân gian. Phật tử sở dĩ phải chuyên chú ở Ly Hận Thiên tu luyện, hai nghìn năm mới hóa được thành hình người, năm nghìn năm mới có thể nhập phàm trần rèn luyện. Nhưng bởi vì tâm tư các ngươi quá mức đơn thuần, luôn cho là có thể quay đầu lại. Cho nên đáng lý phải ở lại đây tu luyện đến khi tâm an mới có thể nhập trần thế cứu độ cho thế nhân”. Không Ý nói xong lại đỡ ta dậy, “Ngươi cứ đứng lên đi. Ta vừa niệm tính ra đây cũng là một kiếp nạn của ngươi. Tuy bây giờ đã trở lại Ly Hận Thiên nhưng chấp niệm trong ngươi đã quá nặng. Có từ bỏ chấp niệm này không, tất cả đều do ngươi quyết định”.

Ta ngẩng đầu, nhìn Không Ý có chút khó tin.

“Từ giờ trở đi, ngươi phải lên Phật tháp chép lại thanh tâm chú, nếu sau một trăm ngày ngươi có thể buông bỏ, ngươi vẫn có thể ở lại Ly Hận Thiên. Nếu không thể, nơi này cũng không thể lưu ngươi được”.

Ta vội khấu đầu tạ ơn, sau đó tiến thẳng vào Phật tháp chép thanh tâm chú.

Ngồi chép thanh tâm chú giúp cho tâm ta an tĩnh lại, nhưng vẫn như trước không thể xua bỏ tình cảm của ta đối với Xuyên Huyền. Trái lại đến ngày thứ mười, trước mắt ta thỉnh thoảng vẫn hiện ra bóng dáng của Xuyên Huyền. Cảnh hắn chơi đùa với ta ở nhân gian, cảnh hắn hồn phi phách tán, cảnh hắn cười ôn nhu, thậm chí còn có khuôn mặt lạnh như băng của hắn lúc quên ta, từng lời từng chữ, từng cái nhăn mày từng nụ cười, tất cả đều rất rõ ràng.

Còn chưa tới một trăm ngày nhưng chấp niệm trong lòng ta dường như vẫn không thể tiêu tan được. Đúng lúc này Phật tháp môn mở ra, ta biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi, liền đứng lên đi ra khỏi tháp. Không Ý không xuất hiện, thậm chí ta không nhìn thấy bất kì Phật tử nào, Huyền Châm cũng không thấy…Nhìn xung quanh đều là một mảnh trống vắng. Ly Hận Thiên lúc này với ta mà nói, giống y hệt như lời phàm nhân hay nói, là nơi khiến người ta thống khổ nhất.

“Linh Nhược”.

Ta nghe thấy có người gọi ta, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy toàn bộ đều tối tăm. Ta không thể quay lại Ly Hận Thiên, đương nhiên phép thuật của Không Ý cũng không còn tác dụng nữa, mắt ta lại như trước. Nhưng ta vẫn nhận ra được âm thanh này, là Nam Cung, cũng chỉ có hắn mới ở bên cạnh ta những lúc này.

“Nam Cung…”

Ta quơ tay ra, bỗng cảm thấy chắc mình tuyệt vọng quá mà sinh ảo giác rồi.

Cũng may Nam Cung cầm tay ta, lúc này mới chắc chắn đây là thật. Hắn kéo ta ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, ta ở đây. Ta đưa nàng về nhà, được không?”

Ta vội gật đầu.

“Vậy Linh Nhược đã nghĩ xong chưa?”

Ta biết hắn đang hỏi chuyện ta và hắn, nhưng ta không thể trả lời hắn được.

Nam Cung không ép, chỉ than nhẹ, “Không sao! Ta chờ nàng, chờ nàng quên được hắn, chờ nàng quay đầu lại nhìn ta”.

Ta khóc không thành tiếng, nhất thời không thốt lên lời.

Nam Cung không nói nhiều nữa, bắt đầu cưỡi mây mà đi. Một đường này, mặc dù hắn vẫn cười đùa với ta, đều là lôi chuyện ngày xưa ra nói, khiến ta nửa vui nửa buồn. Bất tri bất giác đã tới chỗ của Nam Cung.

“Tới rồi11 Sau này nàng và ta sẽ cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ ở đây”. Nam Cung nhẹ nhàng nói rồi đỡ ta xuống, vừa đi vừa nói với ta, “Đợi lát nữa là nàng có thể nhìn thấy rồi, nơi này so với Ngự Thiên Viên không khác là mấy, có điều to hơn Ngự Thiên Viên rất nhiều. Sau này nếu nàng thích cảnh sắc gì ta đều có thể làm ra cho nàng. Hoặc nếu nàng cảm thấy mệt mỏi, chúng ta liền ngao du lục giới, tóm lại chúng ta sẽ đi khắp mọi nơi”.

Ta hơi sửng sốt, Nam Cung nói, về sau ngao du lục giới, nói cách khác, nơi này không nằm trong lục giới. Chẳng lẽ là trong ba nghìn kết giới?

Nam Cung dững lại, sau đó đẩy cửa vào một phòng, ta ngửi thấy mùi thanh nhã lan tỏa, mùi hương này hơi giống với mùi huân hương trong Ngự Thiên Viên, nhưng không nồng đặc như vậy.

Nam Cung cười nói, “Ta nghĩ nàng không thích huân hương trong Ngự Thiên Viên lắm nên ta đã đổi sang loại huân hương khác, không biết nàng có thích không?”

Ta gật gật đầu, “Mùi huân hương này khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu”.

“Nàng thích thì tốt rồi”. Hắn dẫn ta vào phòng, “Về sau đây sẽ là tẩm cung của nàng, ngay bên cạnh là tẩm cung của ta. Nếu nàng có chuyện gì thì cứ gọi ta là được. Về sau chúng ta ở đây, ngắm hoa ngắm trăng, chế huân hương, họa tranh. Cứ như thế thì cho dù đến vạn năm sau cũng sẽ không bị buồn chán”.

Ta bất giác cười, “Mỗi ngày đều làm đi làm lại chuyện này, sao lại không chán cho được chứ. Ngươi đang nói ngược rồi”.

Nam Cung không thèm để ý đáp lại, “Nếu chán ta sẽ đưa nàng đi chơi khắp lục giới, thấy chỗ nào hay thì tới đó, như thế chẳng lẽ vẫn còn thấy chán sao?!”

Ta gật đầu, “Ừm…Chủ ý hay”. Nói xong ta quay lại hỏi hắn, “Nam Cung, chỗ này không nằm trong lục giới, vậy rốt cuộc là nơi nào? Là trong ba nghìn kết giới à? Sao ngươi lại đưa ta tới đây, nhỡ như…nhỡ như có một ngày Không Giới tìm tới đây thì sao?”

Nam Cung chưa trả lời thì đã có một âm thanh ở gần ta vang lên, “Tiểu Phật tử ngươi, thật đúng là tới nhân gian một chuyến đã trở nên giảo hoạt rồi, còn định chạy trốn ta nữa?”

Ta sửng sốt. Đây là…Không Giới. Vì lo lắng hắn sẽ đả thương đến Nam Cung, ta liền đứng ra chắn trước mặt Nam Cung, nói với Không Giới, “Không Giới đại sư, là ta không tốt, việc này không liên quan đến Nam Cung, ta cùng người trở về, người đường làm tổn thương người vô tội”.

Ta cảm giác Không Giới ngày càng tiến tới gần, nhưng hắn vẫn không nói lời nào. Bỗng một trận gió mạnh phất đến, tuy ôn hòa nhưng vẫn khiến ta cả kinh, lập tức đẩy Nam Cung ra xa phía sau.

Lúc này Không Giới lại cười to, “Ngươi cũng để ý đến hắn đấy chứ!”

Ta nhíu mi, “Hắn đã cứu ta, hơn nữa là người rất quan trọng đối với ta”.

Không Giới chằm chằm nhìn ta nói, “Thật không?”

Ta không chút do dự gật đầu, sau đó mới kinh ngạc, nhìn người đang đứng trước mặt ta, sau đó lập tức xoay người nhìn Nam Cung đang ôm bụng cười sặc sụa.

Ta…có thể nhìn thấy rồi!

“Nam Cung…Ta nhìn được rồi!” Ta vui mừng tiến lên nắm tay hắn, “Ta nhìn thấy ngươi rồi này!”

Nam Cung cười nói, “Phải phải, nàng có thể nhìn được rồi, vui chứ?”

Ta gật gật đầu, lại lập tức chắn trước người hắn, quay lại nói với Không Giới, “Không Giới đại sư…”

Không Giới khoát tay nói, “Ngươi đã nghĩ ra chưa, hay là vẫn chưa nhận ra hả?”

Nói xong Không Giới qua một bên ngồi xuống.

Lúc này ta mới nhẹ thở ta, hỏi Nam Cung, “Ngươi chính là…”

Chưa nói hết câu đã bị hắn cướp lời, “Là phu quân tương lai của nàng”.

Ta lại bất đắc dĩ buồn cười, lắc đầu nói, “Nam Cung, xin lỗi…”

Nam Cung nhẹ xoa tóc ta, “Không sao”.

Nói xong hắn tiến tới chỗ Không Giới đang ngồi, thi lễ, “Ngự Thiên khẩn cầu người đừng hủy trí nhớ của Linh Nhược, hãy đợi để nàng tự buông bỏ chấp niệm”.

Không Giới liếc mắt về phía Nam Cung một cái, lại nhìn ta, “Không hủy trí nhớ của nàng? Không Ý cũng nhìn ta chấp niệm của nàng quá nặng, ít nhất là ngàn vạn năm, nếu không cũng không bỏ xuống được đâu. Ngự Thiên, con là tằng tôn (chắt trai) của ta, tất cả mọi việc ta làm đều là muốn tốt cho con”.

Ta kinh ngạc mở to hai mắt, hóa ra tộc Nam Cung có thân phận như thế. Chả trách bọn họ biết phép thuật, lại không phải người cũng chả phải thần. Nói vậy cũng có nghĩa là nữ tử bên cạnh Không Giới cũng là người phi phàm. Chẳng qua phép thuật của tộc Nam Cung bị phong ấn, nếu không với năng lực của Không Giới, tộc Nam Cung sao có thể chỉ là phép thuật bán tiên chứ.

Lúc này Nam Cung đã tới trước mặt ta, hai tay nắm nhẹ vai ta, “Ta sẽ khiến cho nàng quên hắn”.

Không Giới nhìn chúng ta, nhẹ than một tiếng, xem ra đọa Phật tử này cùng có tình.

“Thôi được, ta sẽ cho ngươi một chút thời gian. Không Ý cho ngươi một trăm ngày, không ngờ tự tâm của ngươi lại trở nên rối loạn nhanh như thế. Nếu đã thế, ta sẽ cho hai người thêm một trăm ngày nữa. Nếu ngươi còn nhớ ký tên Xuyên Huyền kia, ta nhất định sẽ hủy trí nhớ của ngươi”.

Ta thấy Nam Cung dường như còn định cầu xin liền lập tức bước lên trước quỳ xuống tạ ơn, “Linh Nhược tạ ơn tôn thượng”.

Không Giới gật gật đầu, sau đó phẩy tay một cái đã không thấy người đâu nữa.

Nam Cung hơi buồn bực nhíu mày nhìn ta, “Sao nàng lại đồng ý…”

Ta thấy trong mắt hắn ngoài lo lắng ra còn có đau lòng.

“Một trăm ngày…đã là quá nhiều”. Ta nắm tay Nam Cung, “Kỳ thật ngươi cũng biết ta căn bản sẽ không quên được, phải không? Nhưng ngươi vẫn không muốn hủy trí nhớ của ta, không phải ngươi có lòng tin, mà là ngươi sợ ta khổ sở”.

Nam Cung không lên tiếng, ta cười cười nói tiếp, “Thật ra ta cũng muốn quên hắn, kể cả quên là để trốn tránh, nhưng đó là cách sống ta lựa chọn. Chấp niệm quá sâu, chỉ có cách quên đi đoạn ký ức kia mới có thể sống lại lần nữa, mới có thể hạnh phúc”.

“Linh Nhược, nàng có từng nghĩ tới, thật ra Xuyên Huyền đối với nàng cũng là thật tâm, chỉ là hắn đã quên mà thôi…”

Lòng ta lại đau xót, lắc đầu, “Không có chuyện đó đâu, huống chi giờ đây hắn và Khuynh Nhan đã bên nhau, ta không muốn hắn sai thêm nữa. Nếu ta quên hắn, có thể sống như người thường, có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, có khi đó cũng là báo đáp tốt nhất dành cho hắn”.

Nam Cung xoa đầu ta, than nhẹ, “Thôi, việc đã đến nước này ta cũng không còn cách nào khuyên nàng nữa. Sau này ta sẽ bảo vệ nàng, khiến cho nàng vui vẻ”.

Ta gật đầu, sau đó kéo hắn ra ngoài, “Nơi này ta còn chưa được xem hết đâu, thời gian này ngươi dẫn ta đi xem nhé. Có điều sau một trăm ngày ta sẽ quên, lúc đó lại phiền ngươi đưa ta đi lại lần nữa”.

“Chỉ cần nàng ở đây, cho dù là đi thiên thiên vạn vạn lần ta cũng thấy không đủ, sao có thể phiền được chứ?!”

Ta cười, lại nhớ tới chuyện Không Giới và hắn, “Không ngờ tộc Nam Cung lại có thân phận như thế, chả trách mà ngươi xâm nhập thiên cung cũng không lo gì”.

Nam Cung hừ nhẹ, “Khuynh Nhan kia rõ ràng là muốn khiến nàng khổ sở mà, ta không phá hủy hôn lễ của bọn chúng đã là tốt lắm rồi, xông vào thì có tính là gì chứ!”

Ta vội chuyển đề tài, “Ngươi nói cho ta đi, Không Giới đại sư năm đó sao lại thành đọa Phật, sao lại có tằng tôn là ngươi?”

Nam Cung nhìn ta, gật đầu nói, “Ta cũng không biết nhiều lắm, ta cũng chỉ kể được một chút thôi”.

Nói xong, Nam Cung liền dẫn ta vào trong Hoang vu chi cành, vừa đi vừa kể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.