Nam Cung Ngự Thiên thật khiến cho ta có chút không hiểu. Đang ngẩn ngơ thì bị Lạc Trần kéo lại, ta va vào người hắn.
Ta xoa xoa cái trán. Lạc Trần hơi gầy, trên người cũng không lấy đâu ra mỡ, cho nên ta va phải thấy rất đau.
Lạc Trần giống như hoàn toàn không cảm thấy gì, cười nói: “Biết đau sao?Mọi người đi hết rồi, ngươi còn nhìn chằm chằm cái gì? Hay là luyến tiếc hắn? Vậy ta đưa ngươi đến chỗ hắn nhé?”
Ta nhíu mi: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Ta chỉ cảm thấy người này hơi khó hiểu thôi“.
Nói xong ta liền xoay người đi. Hôm nay đúng ngày kỳ quái, không chỉ gặpđược Nam Cung Ngự Thiên kỳ quái, còn gặp được chuyện kỳ quái, mà LạcTrần cũng trở nên kỳ quái nốt.
Ta nghĩ chắc vừa rồi va phải LạcTrần nên đầu óc có chút không thông, bây giờ ngay cả đường cũng đi nhầm, cũng may Lạc Trần kéo ta lại.
Sau khi trở lại khách điếm, LạcTrần không tìm ta nói chuyện như ngày thường nữa, không biết có phải domệt mỏi không mà hắn vừa về đã đi ngủ, còn bảo ta hóa nguyên hình rồiđặt ở cạnh gối.
Ngày hôm sau, lúc ta còn chưa tỉnh hẳn thì thấymình bị nhấc lên, ta đoán là Lạc Trần muốn mang ta ra ngoài. Sau đó nghe thấy tiếng ồn ào, ta lại khẳng định là Lạc Trần đúng là mang ta rangoài rồi, nhưng sao hắn không đánh thức ta dậy? Hơn nữa cũng không bảota hóa lại hình người?
“Này, Lạc Trần!” Ta dùng linh thức gọi hắn: “Sao ngươi không gọi ta dậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep/2934420/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.