Trên đường lúc này vô cùng náo nhiệt, Lạc Trần nhìn chả giống người bị giáng chức gì cả, màgiống một công tử nhà giàu hơn. Thấy cái gì cũng mua, còn đều ném đồ cho ta cầm.
Thật khó chịu, ta thì vất vả, hắn lại rất nhàn rỗi. Ngồi xuống một tửu lâu, ta lúc này mới bỏ được mấy thứ đồ xuống.
“Ngươi không có việc gì mà sao mua lắm đồ thế hả?” Ta vừa xoa bóp tay vừa phàn nàn, tuy ta không phải phàm nhân, nhưng cũng vẫn biết mệt. Mà Lạc Trầnvẫn như cũ nhàn nhạt nhìn ta, ta bực mình: “Nặng chết ta mất“.
Ngón tay thon dài của Lạc Trần cong lên nhẹ gõ gõ bàn.
“Mới có vậy mà đã cảm thấy nặng nề rồi? Sau này ngươi vẫn còn phải chịu đựng nhiều việc lắm“.
Ta giật giật mắt: “Sớm biết thế ta liền....”
“Sao?”
Lời còn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Lạc Trần làm cho nghẹn ứ, ta lạinhìn xung quanh, phát hiện ra dường như có vài người nhìn hai người bọnta. Liền gắng gượng đem câu “không hóa hình người” nuốt vào.
“Ngươi nếu không phải được bản công tử kiếm về thì đã sớm bị bán đi rồi, lúcnày có khi còn đang lao dịch ở thanh lâu“. Lạc Trần than nhẹ, “ngươithật không biết đủ là gì....”
Ta càng lúc càng không hiểu, “laodịch” thì ta biết, chính là làm chút việc nặng. Có điều “thanh lâu” làsao? Mấy năm gần đây ta đi theo Lạc Trần, tuy cũng đã nghe qua từ nàymấy lần, nhưng vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến qua.
“Lạc....”
Lạc Trần nhìn ta, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep/2934383/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.