Lặng im một hồi lâu,Lạc Trần bỗng cất tiếng hỏi ta: “Tiểu Linh Nhược, ngươi có thể lại hóara hình người nói chuyện với ta được không?”
“Ừ, có thể thì cũngcó thể, nhưng tại sao ta phải hóa ra hình người làm gì?” Ta lăn qua lănlại ở trên bàn, kỳ thật bồ đề nào có tên thì có thể hóa hình người. Tamặc dù đã hóa hình người vài lần, nhưng lúc nào cũng phải ẩn ẩn nấp nấp, cũng chưa bao giờ ngắm qua bộ dạng của mình trông ra làm sao. Lúc nàytrong phòng đang thắp nến, có thể xem được rõ ràng rồi.
Mà Lạc Trần cũng có cùng suy nghĩ với ta.
“Ta muốn nhìn rõ lại dáng vẻ của người, mấy lần trước nhìn toàn vào banđêm, cũng không thấy rõ lắm. Nhân lúc không ai ở đây, lại có ánh nếnsáng, mà ngươi cũng sắp phải đi rồi, nên ta rất muốn nhìn kĩ lại ngươi“. Lạc Trần cười khẽ, đem ta vo vo trong tay.
Ta nghĩ nghĩ, kỳ thật cho hắn xem cũng chả sao, liền đồng ý.
Lạc Trần buông ta ra, ta niệm tâm quyết, thân thể từ từ biến hóa.
Ta trừng mắt. Lạc Trần cười nhàn nhạt chống cằm nhìn ta.
“Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Ta cúi xuống ngắm mình một lượt, một thânáo trắng, đây chính là trang phục của Phật tử khi hóa hình người. Chỉ là ta bây giờ mới nhận ra, ta thấp hơn Lạc Trần rất nhiều, Tương Tư thậmchí còn cao hơn ta một chút.
“Tiểu Linh Nhược, ngươi đã từng nhìn qua bộ dáng của mình chưa?” Lạc Trần cười, đi đến trước mặt ta.
Ta hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep/2934371/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.