Sau đêm yến, Lạc Trần một mình trên một chiếc xe ngựa hồi phủ. Hắn gọi ta vài tiếng, nhưngtrong lòng ta vẫn đang khó chịu với hắn, liền giận dỗi không đáp lại.
Mãi đến khi về phòng, Lạc Trần đem ta ra đặt ở một bên, nhìn ta than thở.Lúc sau hắn thay đồ chuẩn bị ngủ, mới lại gọi ta lần nữa.
“Tiểu Linh Nhược... Ngươi đang giận à?”
Ta hừ hừ, không phản ứng.
Lạc Trần cũng không bực, cầm lấy ta rồi dựa vào giường, tiếp đó nói: “Tuyngươi nói ta với Tiết tiểu thư có một đoạn nhân duyên, nhưng ta đối vớinàng ấy không hề có cảm giác gì, ngươi thân là Phật tử, cũng biết khôngnên ép buộc người ta mà“.
Ta nghĩ cũng đúng, bọn họ nhất định rồi sẽ nên duyên, dù sao nếu không phải bọn họ lưỡng tình tương duyệt (ýchỉ cả hai cùng thích nhau) thì ta cũng không nên ép buộc.
Vìthế ta cũng không biết nói gì với hắn nữa, may mà hắn cũng không đểbụng. Hắn đem ta nắm trong lòng bàn tay, rồi đột nhiên hướng sang bêncạnh ném đi. Ta cả kinh, lập tức hóa hình người, liền trong trạng tháimông ngã trên mặt đất.
“Ngươi....” Ta một tay chỉ vào Lạc Trần,một tay xoa xoa mông, “Tuy là ta không đúng, ngươi cũng không thể ném ta xuống mặt đất nhé“.
Lạc Trần chống người nhìn ta cười: “Hóa ra Phật tử các ngươi cũng biết đau, ai bảo ngươi không nói cho ta biết“.
“Cái này mà còn phải nói sao? Vạn vật đều có linh tính, có linh tính chínhlà có cảm giác biết không hả?” Ta tức tối đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep/2934364/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.