Đề Đề sửng sốt. Sống hơn năm trăm năm rồi, lần đầu tiên nàng mới thấy một người lật mặt nhanh như vậy. Nàng cười cười bước đến. Khi đến gần, nàng quan sát cẩn thận người này. Đây là một nam nhân có dáng người cao lớn, làn da trắng trắng hồng hồng, đường nét khuôn mặt vừa thanh tú lại góc cạnh như được khắc họa tỉ mỉ. Đôi mắt sắc kết hợp với đôi mày kiếm càng làm tôn thêm khí chất anh tuấn, và điểm chết người chính là đôi môi hồng hồng cùng chiếc lúm đồng tiền bên má phải lúc ẩn lúc hiện. Trừ bỏ hành động vừa rồi, nàng phải công nhận là tên này càng nhìn càng giống yêu nghiệt, nếu so sánh với Đức Thần của nàng thì thật lòng chỉ có hơn, không kém.
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?” Cảnh Chính lạnh lùng hỏi. Chẳng mấy lúc hắn có dịp thoải mái như vậy mà lại bị bắt gặp.
“À. Tiên hữu yên tâm. Ta… cái gì cũng không thấy”. Đề Đề nhịn cười, giả vờ nhìn xung quanh rồi khe khẽ nói như sợ có người thứ ba nghe thấy.
Mặt Cảnh Chính đã lạnh, lúc này càng lạnh hơn.
“Thật ngại quá, hôm nay ta đến Tiên Hạc Quán để đăng ký nhập học nhưng lại lạc đường. Chẳng hay, vị tiên hữu này có thể chỉ ta đường đi đến đó được không?” Đề Đề cười cười nói.
“Hướng ngươi đi là hướng ngược lại Tiên Hạc Quán rồi. Từ chỗ này, ngươi hãy đi về hướng Bắc. Đi được năm trăm dặm thì rẽ trái, đi thêm trăm dặm nữa thì rẽ phải, ngươi tiếp tục đi đến khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep-7-am/1916870/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.