Cảnh Chính đi phía trước. Lúc nhanh lúc chậm. Đề Đề bước theo sau. Lúc chậm lúc nhanh. Cảnh Chính chợt dừng lại khiến Đề Đề không kịp phản ứng, cả người đụng ầm vào lưng hắn. Nàng chu chu mỏ, xoa xoa cái mũi đã xanh nay còn thêm đỏ. Hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Tại sao người lại đi theo ta?”
“Ta làm gì có đi theo ngươi. Lạc Lạc à, đường này là của ngươi mở hay sao?” Đề Đề bĩu môi.
Cảnh Chính quay đi, không thèm tranh cãi với nàng nữa. Cước bộ hắn mỗi lúc một nhanh làm Đề Đề đuổi theo không kịp. Thoáng chốc hắn đã biến mất.
Đề Đề vì đuổi theo Cảnh Chính mà chạy mệt bở hơi tai nhưng lại để mất dấu vết của hắn. Nàng ngồi gục xuống đất than thở: “Tên Lạc Lạc chết tiệt. Do ta không rõ đường đi đến Thiên Niên Hạc Môn nên mới đi theo ngươi thôi mà. Đúng là đồ không có lương tâm!”
Ngày hôm qua, nàng nghe được vị bạch y tiên tử nói, ngoài nàng, Thiên Niên Hạc Môn cũng thu nhận một vị đệ tử nữa. Đó chính là Cảnh Chính. Thế nên lúc sáng nay, khi nàng trông thấy Cảnh Chính, nàng đã rất vui vẻ đến chào hắn. Vậy mà hắn lại giả vờ như không nhận ra nàng, quay người bỏ chạy. Càng nghĩ, Đề Đề càng tức giận.
Sau khi đi một quãng đường khá xa, Cảnh Chính nhận thấy Đề Đề không đuổi theo hắn nữa liền đi chậm lại. Miệng cười tủm tỉm, ung dung bước qua cổng Thiên Niên Hạc Môn.
“Chủ nhân, ta mang hành lý của người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep-7-am/1916868/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.