*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba canh giờ trôi qua. Đề Đề tập trung vào bàn cờ đến nỗi không màn lau đi những giọt mồ hôi li ti trên trán.
“Thình thịch thình thịch.” Tim nàng mỗi lúc lại đập nhanh hơn. Nàng một tay ôm lấy ngực. Hai ngón tay cầm quân cờ ngọc lưu ly chầm chậm hạ xuống. Nàng dùng tay còn lại nắm chặt cổ tay cầm cờ đang không ngừng run rẩy để không làm rơi nó.
Đề Đề không thể không thừa nhận rằng Cảnh Lạc quả thật là một tinh anh cao thủ. Trong từng giây từng khắc, hắn buộc nàng phải luôn cẩn trọng đề phòng. Mỗi nước đi đều mang theo tính toán tỉ mỉ, chi tiết.
Trong khi Đề Đề khó khăn tìm nước đi, Cảnh Chính nhàn nhã nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân, nhưng để ý sẽ thấy tách trà lại run run nhẹ. Thật không hiểu là do quá căng thẳng hay phấn khích gây ra. Dù sao thì suốt mấy ngàn năm rồi, hắn cũng chưa tìm được đối thủ như nàng.
Đứng hầu bên cạnh Cảnh Chính, Tiểu Đào Tử cảm khái. Lần đầu tiên, hắn chứng kiến chủ tử nhà mình đánh cờ nghiêm túc như vậy. Phải chứng kiến suốt cả quá trình mới thấy được bàn cờ đã được hai vị cao thủ này bày binh bố trận xảo diệu như thế nào.
Đề Đề hít một hơi thật sâu rồi nín thở. Nàng từ từ đặt quân cờ trắng xuống. Cả gian phòng im lặng. Một lúc sau, Đề Đề mới thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-de-kiep-7-am/1916863/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.