Chương trước
Chương sau
Lăng Triển Dực bận rộn một buổi, tháo dỡ máy tính bỏ vào thùng, sau đó để hành lý với cái thùng đó chung một chỗ, lúc bấy giờ mới vỗ vỗ tay, hài lòng gật đầu.
Haiz, cuối cùng cũng thu dọn xong. Chỉ cần đợi đến ngày mai thì lập tức mang người về nhà!
Lăng Triển Dực vào nhà bếp thu dọn chén đũa. Tô Tử Dương thấy thời gian còn sớm, vốn dĩ đã ngủ một buổi trưa, cảm thấy tính thần tốt hơn nhiều, liền không muốn ngủ nữa, nên đứng dậy đi vào phòng khách xem TV một lát.
Lăng Triển Dực thấy cậu đứng dậy, không nhịn được bỏ dở việc trong tay, đuổi theo cậu: "Đi WC hả? Anh đi với em."
"Không phải, tôi muốn coi TV một lát."
"À, vậy anh đi mở TV cho em." Lăng Triển Dực tung tăng theo sau, bỗng nhiên phát hiện Tô Tử Dương còn mặc đồ ngủ, vội vàng kéo cậu "Em đợi chút, anh đi lấy quần áo cho em."
"Lấy quần áo gì? Tôi không lạnh." Tô Tử Dương chậm rãi ngồi lên ghế sô pha, vươn tay cầm lấy romote.
Lăng Triển Dực đè tay cậu lại: "Đợi chút, Tv cũng có bức xạ, mặc quần áo chống bức xạ vào, được không?"
"... Vậy được rồi, anh đi lấy quần áo đi." Tô Tử Dương nhún vai, dựa lưng vào ghế sô pha sai bảo.
"Ok, anh tịch thu romote trước, miễn cho em lén xem TV." Lăng Triển Dực cầm romote đi, xoay người vào phòng ngủ chính, mở vali vừa mới thu dọn ra, lấy một bộ đồ chống bức xạ màu vàng nhạt rồi quay lại "Đây, đồ nè, anh giúp em mặc."
"Tôi tự mặc cũng được." Mặc dù Tô Tử Dương nói như thế, nhưng cậu vẫn giơ tay khỏi đầu, đồ này là kiểu Tshirt oversize, Lăng Triển Dực cẩn thận mặc cho cậu, kéo tay cậu ra khỏi ống tay áo, sau đó chỉnh lại cho cậu, để cho áo hoàn toàn che khuất bụng của Tô Tử Dương, lúc này mới đưa romote cho cậu: "Bây giờ có thể xem rồi. Nhưng đừng coi lâu quá, ngồi lâu sẽ đau lưng."
"Biết rồi." Tô Tử Dương ấn romote bật TV lên, cậu liếc nhìn Lăng Triển Dực đứng bên cạnh, không nhịn được nói: "Cùng nhau xem đi! Ngồi đây này!"
Cậu vỗ vỗ chỗ ghế sô pha bên cạnh.
Lăng Triển Dực liền mỉm cười ngồi xuống, tất nhiên, xem TV chỉ là phụ, nhìn bà xã mới là nhất.
Mặc dù lúc nãy còn mấy cái chén chưa rửa xong, nhưng nó không còn quan trọng nữa. Lăng Triển Dực xem TV một hồi, ánh mắt lướt sang trên mặt cậu, trước khi cậu phát hiện lại làm như không có gì mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn TV chằm chằm.
Như vậy lặp lại vài lần, Tô Tử Dương không nhịn được bật cười, đẩy anh một cái: "Anh làm gì nhìn tôi quài dị?"
Lăng Triển Dực liền thuận theo để cậu đẩy nghiêng về bên kia, đồng thời nói đùa: "Đương nhiên là tại em đẹp á!"
"Đm, chiêu trò dụ dỗ phụ nữ đối với tôi không có tác dụng đâu." Tô Tử Dương khinh bỉ hứ một tiếng, quay đầu tiếp tục coi TV.
"Tử Dương, anh đi nấu chén nước gừng ngọt cho em nhé, buổi tối còn chưa uống đó, anh thấy uống cái này có hiệu quả lắm."
"Cũng được, anh đi nấu đi." Tô Tử Dương vẫn nhìn chằm chằm TV không chớp mắt.
Lăng Triển Dực liền đi thi hành nhiệm vụ, một lát sau thì bưng chén quay lại, vốn còn muốn đút cậu. Kết quả Tô Tử Dương bây giờ rất sung sức, nhận chén liền uống từng ngụm rất nhanh, căn bản không cần anh đút.
Được rồi, là tại ông xã vô dụng!
Lăng Triển Dực ủ rũ đem dẹp cái chén không, sẵn tay rửa luôn mấy cái chén còn dư lại lúc nãy, xong rồi mới chậm rãi quay lại.
Tô Tử Dương đã ngồi nghiêng ngã, xem ra là ngồi mệt rồi.
Ánh mắt Lăng Triển Dực sáng ngời, lại ngồi xuống bên cạnh Tô Tử Dương, lần này ngồi gần hơn lần trước một ít, anh thử vươn tay qua, ôm lấy bả vai Tô Tử Dương, sau dó kéo người dựa vào lồng ngực mình: "Em mệt không? Ngồi dựa vào anh một lát đi?"
Giọng điệu là dò hỏi, nhưng động tác lại vừa bá đạo vừa chân thật đáng tin.
Bởi vì Tô Tử Dương đang mang thai nên trọng tâm không vững, bị Lăng Triển Dực kéo một cái liền lảo đảo ngã vào ngực anh. Cậu tính là muốn từ chối, thử hai lần đều ngồi dậy không nổi vì quá nặng, hơn nữa dựa vào gối thịt người này cũng rất thoải mái, nên Tô Tử Dương cũng không muốn đứng dậy nữa, giật giật cơ thể, tìm tư thế thoải mái dựa vào tiếp.
Lăng Triển Dực được một tấc lại muốn tiến một thước, vui vẻ hỏi: "Thoải mái không?"
"... Miễn cưỡng chắp vá đi..." Tô Tử Dương cố ý đả kích.
"..." Đầu Lăng Triển Dực đầy vệt đen.
Thôi được rồi, còn chắp vá... Còn đỡ hơn là nói 'không thoải mái'.
Không lâu sau Tô Tử Dương đã dựa vào ngực Lăng Triển Dực ngủ thiếp đi, hô hấp đều đặn, tình trạng nghẹt mũi giảm bớt, ho khan cũng đỡ hơn so với trước khi cậu ngủ hồi chiều nhiều.
Ừm, xem ra thể chất bạn nhỏ này cũng không tệ, rất khoẻ mạnh, sức đề kháng tương đối tốt.
Tắt TV, Lăng Triển Dực cẩn thận bế người ta lên đưa về phòng ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, anh lau khô tóc trong phòng tắm luôn, xong dứt khoác chui vào ổ chăn trong phòng ngủ chính của Tô Tử Dương luôn.
Vẫn dùng tư thế bạch tuộc tám chân ôm người vào trong lòng như cũ, Tô Tử Dương cũng không hề chống cự, dù sao nếu gối lên cánh tay hoặc ngực của Lăng Triển Dực, nửa thân trên của cậu sẽ cao hơn một tí, mà như vậy thì áp lực đè lên bụng sẽ bớt đi một ít, hô hấp cũng tương đối nhẹ nhàng hơn, tóm lại cơ thể thật thoải mái là được, tuy rằng Tô Tử Dương đang mơ màng biết là Lăng Triển Dực bò vào ổ chăn cậu, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Hôm nay Lăng Triển Dực thực sự rất bận, nào là chuyện công ty, rồi thu dọn hành lý, tháo dỡ máy tính, còn nấu cơ rửa chén. Bây giờ người yêu nằm trong lòng, nên cơn buồn ngủ ập tới, anh ôm Tô Tử Dương ngủ một giấc thật là ngon.
Hôm sau người tỉnh dậy trước vậy mà lại là Tô Tử Dương.
Khẽ mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai xuất chúng của Lăng Triển Dực, góc nghiêng thần thánh, một cánh tay lót dưới gáy Tô Tử Dương làm gối cho cậu, một cánh tay vòng qua sau lưng Tô Tử Dương ôm người vào trong lòng. Tất nhiên cánh tay này không hề dùng lực.
Nguyên nhân đương nhiên là vì lúc Tô Tử Dương ngủ sẽ thường xuyên trở mình, cậu nằm ngửa nằm nghiêng đều không giữ được lâu, dù sao cũng mang cái bụng bầu, luôn duy trì một tư thế quá lâu sẽ dễ mệt mỏi.
Lăng Triển Dực sợ bản thân dùng quá sức sẽ đè lên bụng Tô Tử Dương làm cậu không thoải mái, nên cánh tay này vẫn luôn vô thức mà treo trên không, điều kiện tiên quyết là không được đè Tô Tử Dương.
Tô Tử Dương ngây ngốc nhìn Lăng Triển Dực chằm chằm tới ngây ngẩn.
Thật ra thì Lăng Triển Dực không chê vào đâu được. Kiếp này, tính cách anh khác hoàn toàn với kiếp trước, hoặc là nói, kiếp trước cậu chưa kịp để hiểu hết anh.
Tô Tử Dương thầm nghĩ: Có phải cậu quá cẩn thận nhỏ nhen không? Nếu đổi lại là mình, tự dưng bị người ta gán cái danh tra nam, liệu mình có thể đối tốt với đối phương trước sau như một không?
Hẳn là sẽ không đi? Cậu sẽ không hạ mình đi giải thích với người nọ, cậu sẽ hoàn toàn quay người, loại bỏ tất cả những hiểu lầm này ra khỏi cuộc sống của cậu, không còn bất cứ liên quan nào.
Người với người, tính cách quả nhiên không giống nhau. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu Lăng Triển Dực có tính cách giống cậu, hai người bọn họ cũng không có ngày hôm nay.
Không nghĩ nữa, tạm thời cứ như vậy đi. Đã nói là phải cho anh một cơ hội, cho dù anh có mưu đồ gì, vậy cũng là mưu tính trên đứa nhỏ trong bụng cậu, dẫu sao, đứa nhỏ này cũng mang cùng huyết thống với anh. Mặc dù ban đầu cậu muốn độc chiếm dứa nhỏ này, nhưng có vẻ bây giờ, cậu e rằng điều đó là không thể nào đi?
"Em tỉnh rồi à?" Lăng Triển Dực chưa mở mắt đã cảm thấy tầm mắt chăm chú bên cạnh. Anh chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên thấy Tô Tử Dương vẫn đang mở to mắt nhìn anh chằm chằm "Thế nào? Có phải thấy anh đặc biệt đẹp trai hay không?"
"... Dậy đi, ăn sáng xong thì chuyển nhà." Tô Tử Dương nhìn chỗ khác, cố gắng ngồi dậy.
Lăng Triển Dực lại dùng sức ôm cậu vào trong lòng: "Nằm thêm chút nữa đi, còn sớm mà."
"..." Sức lực Tô Tử Dương không bằng anh, đành phải ngã vào trong vòng tay anh.
"Vậy ra anh không vội chuyển nhà, vậy thì đừng chuyển nữa." Một lát sau, Tô Tử Dương ra đòn sát thủ.
Lăng Triển Dực nghe vậy, vội buông Tô Tử Dương ra, rút cánh tay đã tê rần về lắc lắc: "Hứ, ai nói không gấp, anh đây lập tức rời giường thu dọn. Em thì nằm thêm một lát đi, anh đi làm canh trứng."
Nghe thấy hai chữ 'canh trứng', Tô Tử Dương chán ghét nhíu mày: "Có thể đổi món khác hay không? Tôi ăn ngán rồi."
Vốn dĩ cậu đã không thích ăn trứng gà, hai ngày nay vì cho Lăng Triển Dực mặt mũi mới ăn hai lần, nếu mỗi bữa sáng đều ăn canh trứng, cậu sẽ chầm kẽm (trầm cảm) mà chết mất.
"Ờm... Món khác hả?" Lăng Triển Dực lầm bầm: "Nhưng món khác anh không... Vậy em muốn ăn cái gì?"
"Thôi, anh dậy rửa mặt đi, tôi tự mình làm." Tô Tử Dương nói xong cũng ngồi dậy.
"Em làm?!" Lăng Triển Dực kinh ngạc nhìn Tô Tử Dương: "Em, em biết nấu ăn hả?"
"Ừ, đúng rồi, tôi có thể nấu. Sao? Surprise?" Tô Tử Dương nói rồi bắt đầu mặc quần áo, sau đó nói rõ: "Nhưng mà, đồ tôi nấu rất bình thường, có thể no bụng là được."
Lăng Triển Dực vẫn còn đang khiếp sợ, cậu biết nấu cơm tại sao còn sai sử anh xoay vòng vòng.
Tô Tử Dương liếc anh một cái: "Chắc bây giờ trong lòng anh đang mắng tôi chứ gì?"
"Đâu có!" Lăng Triển Dực vội vàng xua tay: "Anh chỉ là rất ngạc nhiên thôi. Nếu không thì vầy đi, em nói cho anh làm như thế nào, anh đi làm, sao có thể để em nấu cơm chứ!"
"Để sau đi, bây giờ tôi đang đói bụng, muốn mau chóng ăn cơm, nếu đợi anh làm xong, tôi đã đói xỉu rồi." Tô Tử Dương mặc quần áo xong đi vào nhà bếp: "Bữa sáng thôi mà, easy game."
Lăng triển Dực lại không chịu đi rửa mặt, làm cái đuôi đi theo sau TôTử Dương, thấy cậu vo gạo, sau đó bỏ vào trong nồi, lại thêm miếng nước, đậy nắp lại, mở bếp, sau đó... Không có sau đó nữa.
Như vậy là xong rồi?! Có đơn giản quá không?! Tại sao không ai nói cho anh biết nấu bữa sáng lại đơn giản như vậy chứ?!
Lăng Triển Dực chỉ buồn bực một lát rồi rất nhanh lại chìm đắm trong sự vui sướng của việc chuyển nhà sắp tới 一一 cuối cùng cũng có thể chuyển nhà, mặc dù biết là chỉ dọn đi có một tháng, nhưng mà như vậy thì cũng coi như có một chút tiến bộ rồi không phải sao?
Cố lên Lăng Triển Dưc! Cố gắng theo đuổi bà xã nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.