Chương trước
Chương sau
Tâm tình bực bội tích tục cộng thêm khó chịu do cảm mạo, Tô Tử Dương ngủ nữa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng rên rỉ vài tiếng, vẻ mặt có hơi đau đớn.
Lăng Triển Dực đắp chăn đàng hoàng cho cậu, nhẹ nhàng vỗ cậu vài cái, dỗ người đến khi chìm vào giấc ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh lấy cơm mới ăn một nữa lúc nãy ăn cho hết, sau đó dọn dẹp chén đũa, cuối cùng đem sủi cảo Tô Tử Dương cất vào tủ lạnh, tránh cho lát nữa cậu đói bụng muốn ăn lại không có.
Làm hết thảy mọi việc xong xuôi, Lăng Triển Dực nhận được điện thoại của Trương Tình, nói là buổi chiều công ty phải mở họp, là cuộc họp quan trọng liên quan đến việc hợp tác với Truyền thông Diệp thị, nhưng tổng giám đốc không có ở đây, làm thế nào mở họp được?
Lăng Triển Dực suy nghĩ: "Mở họp video được chứ?"
Trương Tình ngạc nhiên, sau đó lập tức đáp: "Cũng được, chỉ cần Lăng tổng có thể xuất hiện là được. Nhưng họp qua video thì ít nhiều gì cũng có vẻ chúng ta thiếu chân thành. Lăng tổng ngài thật sự về không kịp sao? Buổi chiều 4 giờ mới bắt đầu!"
"Để tôi nghĩ lại, 3 giờ tôi sẽ gọi lại cho cô. Bây giờ cô đi liên hệ với Cố Phong, để hắn ra mặt giải quyết với lãnh đạo bên phía Diệp thị, dù sao hắn cũng là phó tổng của công ty, hẳn là so với mở họp video sẽ càng tôn trọng đối phương hơn."
"Dạ, Lăng tổng." Trương Tình nhanh chóng đi làm những việc được giao.
Lăng Triển Dực mới vừa cúp máy, lại nhận được điện thoại của số lạ, anh bắt máy, nghi hoặc nói: "Ai vậy?"
"Xin hỏi có phải là Lăng tiên sinh không? Chúng tôi là công ty nội thất Quang Minh, hôm trước ngài có điện thoại liên hệ với chúng tôi, nói là muốn sửa sàn nhà và đổi thành chống trượt đúng không?"
"Ừ, đúng vậy, không sai, là tôi đã gọi điện thoại." Lăng Triển Dực lập tức nhớ ra.
"Vậy ngài xem lúc nào thì thích hợp? Chúng tôi dự tính ít nhất mất một tuần mới sửa sang lại sàn nhà hết, hơn nữa trong lúc sửa chữa... Ngài tót nhất phải dọn ra ngoài một khoảng thời gian, xin hỏi là ngài có thu xếp gì chưa?"
"À, là như vậy sao... Dọn ra thì có thể, nhưng mà tôi cần một ít thời gian. Mặt khác, hy vọng anh có thể sử dụng vật liệu tốt nhất cho tôi, vợ tôi đang mang thai, tôi hy vọng sàn nhà sửa xong sẽ không trơn nữa, chính là loại sàn nhà lúc có nước cũng không trơn, cực kỳ an toàn."
"Xin Lăng tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi đã ghi lại yêu cầu của ngài, như vậy khi nào thì ngài mới có thể dọn ra vậy?"
"Đến lúc đó tôi sẽ điện thoại lại cho anh được chứ?"
"Được, nếu Lăng tiên sinh có yêu cầu gì nữa, xin vui lòng trực tiếp gọi điện thoại cho chúng tôi, tạm biệt, Lăng tiên sinh."
"Tạm biệt."
Sau khi Lăng Triển Dực cúp máy liền lộ ra nụ cười đắc ý, chuyển nhà nhe... Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
Lúc trước tìm mọi cách để vật nhỏ kia dọn ra ở chung với anh nhưng Tô Tử Dương vẫn luôn không đồng ý, hiện tại tốt rồi, có thể dùng lý do sửa chữa sàn nhà mà dắt cậu đi!
"Ưm..." Thanh âm khó chịu do Tô Tử Dương phát ra mơ hồ truyền đến, nụ cười của Lăng Triển Dực liền sụp đổ, bây giờ anh vẫn rất lo lắng cho cái người đang bị cảm nha!
"Tử Dương? Không thoải mái chỗ nào vậy?" Lăng Triển Dực ngồi xổm bên mép giường, lại sờ trán Tô Tử Dương, trước khi ăn cơm trưa đo thì không có sốt, không biết bây giờ có nóng không?
Sau khi kiểm tra, Lăng Triển Dực thở phào, cũng may nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.
"Ưm... Nhức đầu quá..." Tô Tử Dương đá văng chăn ra, uể oải rên rỉ, ngủ rất không yên.
Lăng Triển Dực ngồi lên giường, vươn tay xoa bóp huyệt thái dương cho Tô Tử Dương, mát xa huyệt thái dương một lát lại ấn niết đỉnh đầu Tô Tử Dương, nghe nói trên đầu người có rất nhiều huyệt vị, lúc đau đầu mát xa một lát hẳn là sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên, khoảng mười phút sau, hô hấp Tô Tử Dương đã bình ổn trở lại, mặc dù còn hả to miệng hít thở, nhưng ít nhất mày đã giãn ra, không hề nhíu chặt như lúc nãy nữa.
Lăng Triển Dực nhét lại chăn bông lúc nãy Tô Tử Dương đã ra, bọc người ta lại kín mít, hy vọng cậu có thể đổ mồ hôi, có thể mau chóng khỏi bệnh.
Nhưng Lăng Triển Dực còn chưa thư thái được bao lâu lại bắt đầu lo lắng.
"Khụ khụ..." Tô Tử Dương ho khan từng đợt, lại bắt đầu xoay người, ngủ chẳng yên ổn.
Lăng Triển Dực ngồi trên sàn nhà dựa nghiêng bên giường, một tay nhẹ nhàng vỗ Tô Tử Dương, tay kia lướt điện thoại lên mạng, bắt đầu tìm kiếm làm thế nào để trị chứng ho khan, tất nhiên là phương pháp trị liệu ho khan cho người mang thai.
Nước tuyết lê chưng đường phèn... Ồ... Cái này hình như cũng không tệ...
Lăng Triển Dưc từ dưới đất đứng dậy, đi thẳng đến nhà bếp, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu, cũng may lần trước đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt cho Tử Dương thuận tiện mua thêm trái cây, vừa lúc có hai quả tuyết lê.
Dựa theo cách chưng nước tuyết lê người ta nói, Lăng Triển Dực nấu xong, trước tiên tự mình nếm thử, cảm thấy hương vị có thể uống được mới bưng vào phòng chuẩn bị cho Tô Tử Dương uống.
Vấn đề là hiện tại Tô Tử Dương vẫn đang mê man, gọi như thế nào cũng không chịu tỉnh.
Lăng Triển Dực đành phải đỡ người dậy ôm vào trong ngực, sau đó bưng nước tuyết lê chưng đường phèn đặt trên bàn trước đó lại đây, vừa dỗ người vừa đút cậu uống: "Tử Dương, ngoan nào, há miệng ra, uống chút nước đi, nếu không em đổ mồ hôi cơ thể sẽ thiếu nước, quá khô... Nghe lời nào, a, há miệng, ừ, đúng rồi, giỏi, lại uống thêm ngụm nữa."
Tô Tử Dương cũng đang khát, uống một miếng sau đó cảm thấy hương vị ngọt ngào thật dễ uống, liền vô thức hướng về phía bát ăn đủ uống đủ, trong lòng Lăng Triển Dực vui mừng khôn xiết, nhân cơ hội này nâng chén tuyết lê chưng đường phèn đút cho cậu uống hết.
Sau khi đút cậu uống xong, Lăng Triển Dực thả chén lại trên bàn, sau đó hai tay đỡ Tô Tử Dương chậm rãi nằm xuống, lại lần nữa đắp chăn đàng hoàng cho cậu.
Đợi bị mấy chuyện này giày vò một hồi xong, điện thoại của Trương Tình lại tới lần nữa. Cũng may Lăng Triển Dực cài chế độ im lặng, nếu không cuộc gọi của chiếc điện thoại này chẳng phải sẽ làm ồn đến Tử Dương sao?
Lăng Triển Dực ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại rồi lúc này mới bắt máy: "Sao vậy? Tiểu Tình?"
"Lăng tổng, Cố tổng đã đến rồi, cũng đã nói chuyện với người bên phía Diệp thị, nhưng mà đối phương vẫn muốn nói chuyện với ngài, ngài xem..." Trương Tình ngập ngừng nói: "À, liên quan đến chuyện ngài có việc không thoát thân được Cố tổng đã nói qua với bọn họ, đối phương không ngại dùng hội nghị video..."
"Vậy thì mở họp video đi, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ một lần nữa." Lăng Triển Dực vui vẻ nói "Đợi tôi năm phút, tôi đi mở máy tính."
Bởi vì lúc trước vội vàng dọn qua đây, nên Lăng Triển Dực cũng không có mang máy tính của mình lại đây, anh ló đầu vào phòng ngủ chính dáo dác nhìn trái nhìn phải, thấy chỗ đối diện ban công đặt một cái máy tính để bàn, hai mắt liền sáng lên. Nhưng sau đó vẻ mặt anh lại suy sụp ―― Tô Tử Dương đặt máy tính ở chỗ này, nếu muốn don qua phòng ngủ phụ ở cách vách để dùng mà nói thì quả là tốn quá nhiều công sức!
Tầm mắt xẹt qua cái người ngủ tới trời đất tối tăm trên giường bên này, Lăng Triển Dực đột nhiên mỉm cười ―― dọn máy tính thì quá phiền toái, nhưng mà 'dọn người' thì không phiền nha! Hơn nữa anh còn làm không biết mệt!
Nghĩ đến đây, Lăng Triển Dực đi tới mép giường, bế cả người Tô Tử Dương và đồ lên, thật cẩn thận di chuyển qua cái giường trong phòng ngủ phụ mà anh nên ngủ kia, tuy rằng chính anh còn chưa ngủ qua.
Cúi người kéo thêm cái chăn trên giường đắp lên cho Tô Tử Dương, lúc này Lăng Triển Dực mới đóng cửa phòng ngủ phụ lại, sau đó bước vào phòng ngủ chính mở máy tính của Tô Tử Dương.
Rất may là bên cạnh máy tính để bàn của cậu cũng có trang bị camera, nếu không cuộc họp video này liền không có cách nào mở.
Máy tính khởi động rất nhanh, Lăng Triển Dực không khỏi liếc mắt nhìn chỗ khoanh tròn dưới góc phải màn hình, chính là nhắc nhở anh thời gian khởi động máy tính là 35 giây, đánh bại 73% người dùng*. Lăng Triển Dực cười cười, vật nhỏ này, đừng có thấy người ta dùng là máy đính để bàn, nhưng cấu hình này cũng quá cao đi!
*Tui không biết tiếng trung nên ko tìm hiểu về tác phẩm cũng như tác giả này rõ lắm, nhưng theo như tôi tìm hiểu được thì tác giả viết bộ này vào khoảng năm 2013 hoặc trước đó nữa, vào khoảng thời gian này thì máy tính bàn khởi động 35s cũng nhanh lắm rồi, rất hợp lý vào khoảng thời gian đó, tui cũng có máy tính bàn mua cũng năm 2010, khởi động cũng hết cở 1p30s. Chứ giờ laptop khởi động có 15s còn thấy chậm đây.
Nhìn thấy bên trái một cột cơ bản đều là phần mềm chỉnh sửa và chế tác video, Lăng Triển Dực chợt nhận ra ―― trách không được cấu hình cao, phần mềm cậu sử dụng đều cao cấp như vậy, nếu cấu hình không cao một chút, căn bản không cách nào chạy nổi nhiều phần mềm dung lượng lớn như vậy.
Hình nền máy tính là ảnh chụp Tô Tử Dương tự chụp lúc du lịch, trên ảnh chụp đại khái là khi cậu chưa tới 20 tuổi đi, thoạt nhìn đặc biệt trẻ trung đầy sức sống ―― vật nhỏ này cưỡi trên lưng một con rùa đá đen, cười rất rạng rỡ.
Lăng Triển Dực bị nụ cười của cậu cảm nhiễm mà tâm trạng rất tốt, bắt đầu tự bổ não ra hình ảnh sau này một nhà ba người đi ra ngoài du lịch, con trai với Tử Dương chắc chắn đều đặc biệt mê chơi một ít đồ vật ấu trĩ, nghĩ đến hình ảnh hai người kia cùng nhau cướp đồ chơi để chơi, Lăng Triển Dực suýt chút nữa cười ra tiếng...
May là Lăng đại tổng tài không có quên mục đích quan trọng của anh là mở máy tính, lên mạng download phần mềm chuyên dụng để mở họp video, cài đặt xong, thời gian vừa lúc qua 5 phút.
Wow... Tốc độ Internet nhà Tử Dương cũng nhanh, không tệ. Vật nhỏ này, thật biết cách hưởng thụ.
Sau khi mở hội nghị video, Lăng Triển Dực liền khôi phục nghiêm túc khi làm việc, mặc dù không có tư liệu công ty trong tay, nhưng Lăng Triển Dực vẫn có thể nói chuyện thoải mái, giơ tay nhấc chân tản ra năng lực cường đại khiến người khác tin phục, hơn nữa lúc đề ra ví dụ thực tế cũng đều vào đúng trọng tâm, lời nói ra có liên quan đến đặc điểm của sản phẩm bên Diệp thị một chữ cũng không sai. Đại diện phía Diệp thị chỉ từ điểm này liền kết luận, cùng người nam nhân lãnh đạo Lăng thị này hợp tác, là một việc đáng tin cậy đáng chờ mong! Cho nên, mở họp không bao lâu, liền cùng Lăng Triển Dực quyết định ký hợp đồng, ký tên thì phó tổng Cố Phong đại diện ký thay là được.
Dù sao con dấu chỗ thư ký Trương Tình đã có, hơn nữa có Cố Phong tên, vậy thì chuyện hợp tác liền tính là hoàn thành rồi!
"Cố tổng? Cố tổng?" Trương Tình nhỏ giọng gọi hai tiếng, phó tổng Lăng thị Cố Phong mới hồi thần, hắn cười áy náy, tiếp nhận cây bút Trương Tình đưa qua ký tên lên hợp đồng, sau đó cùng đại diện bên Diệp thị bắt tay, tỏ vẻ hợp tác vui vẻ, đồng thời cũng bắt đầu thảo luận cùng nhau ăn tối...
Tất nhiên, mặc dù Cố Phong rất thành thạo việc giao thiệp với đại diện Diệp thị, nhưng ánh mắt hắn luôn không tự chủ được mà lướt nhìn về Lăng Triển Dực trong video phía sau.
―― Kia hình như là giường em bé đúng không? Bên trên còn có vài món quần áo nho nhỏ in hình chibi siêu cấp đáng yêu, hơn nữa tường trong phòng Lăng Triển Dực đang ở dán đầy tranh vẽ tiểu bảo bảo...
―― Căn phòng này cũng rất lạ, không giống biệt thự nhà Lăng Triển Dực. Thoạt nhìn căn phòng khoảng 40 mét vuông, nhỏ như vậy, đương nhiên không có khả năng là phòng biệt thự nhà Lăng Triển Dực...
Cố Phong: cái thằng này rốt cuộc ở chỗ nào vậy? Không lẽ nó ở bên ngoài có một tổ ấm nhỏ, bên trong giấu một người với đứa con à?
Chậc chậc, Triển Dực ơi là Triển Dực, không ngờ mày mà cũng đi giấu người ha!
..........
Dạo này hc bù đầu bù cổ, sắp thi đại hc gòi nên hẹn gặp mn vào tháng sau nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.