Quay lại thời gian của hai tiếng trước.
Người nào đó được Lăng Triển Dực ban cho cái danh "kẻ nhát gan" đang gian nan trèo thang bộ. Khi nhìn thấy bảng "Tầng 7", thiếu chút nữa là Tô Tử Dương đã ngồi phịch luôn trên cầu thang không đứng dậy nổi nữa rồi ―― cuối cùng cũng lết tới nơi!
Chết tiệt, có ai xui xẻo bằng cậu không? Bị người ta lăn qua lộn lại đè ép cả đêm đến kinh hồn bạt vía, lại mang theo tâm trạng lo lắng không yên mà trốn từ khách sạn trở về, cuối cùng về tới thì cư nhiên gặp cảnh thang máy hỏng!
Theo ký ức của kiếp trước, cậu phóng đãng suốt một đêm sau đó ngủ thẳng một giấc đến hai giờ chiều ngày hôm sau mới về nhà, khi ấy thang máy vẫn còn hoạt động tốt, cho nên tình trạng thang máy hỏng hóc như thế này chỉ là nhất thời. Nhưng nếu bảo cậu ở bên ngoài đi lòng vòng từ bảy giờ sáng đến khi thang máy sửa xong, chi bằng cậu tự tha tấm thân ốc sên của mình bò lên lầu cho rồi...
May mắn là cậu ở tầng 7 chứ không phải tầng 17, bằng không thật sự là muốn lấy mạng cậu mà...
Kéo lê đôi chân bủn rủn đi đến trước cửa nhà mình, Tô Tử Dương phát hiện ngón tay của mình đều đã run lên, cắm chìa khóa vô ổ nửa ngày mới mở được. Vừa bước vào trong nhà, Tô Tử Dương đã bổ nhào tới nằm úp sấp trên ghế sô pha, rầm rì ―― mẹ nó, đau quá hà!!!
Hơn mười phút sau, khi đã phục hồi được một chút thể lực, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-day-deo-can-anh-chiu-trach-nhiem/646104/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.