Tiết trời mỗi lúc một lạnh hơn. Nắng sớm nhạt màu nhẹ nhàng buông xuống một cách yếu ớt. Gió lạnh thoang thoảng thổi làm con người ta thêm buốt giá.
Hiểu Minh nằm dài trên mặt bàn lạnh sau hai tiết học nhưng không phải vì chán chường hay mệt mỏi mà vì cơn đau đang cuộc trào trong bụng cô. Không hiểu vì lí do gì mà sáng giờ bụng cô đau nhói, khó chịu vô cùng.
- Cậu không sao thật chứ? Hay xuống phòng y tế nghỉ đi. – Trọng Quân quay xuống nhắc nhở cô, sáng giờ nhìn cô không ổn chút nào, sắc mặt xanh xao, môi nhợt nhạt thiếu sức sống.
- Tớ không sao, cậu đừng lo. – Hiểu Minh gắng gượng cười. Dù đau cô cũng phải cố chịu thêm một tiết học nữa vì đó là tiết của Tuệ, nếu cô vắng mặt thì Tuệ sẽ có cớ bắt bẻ và hành hạ cô, khi đó thì càng tệ hơn.
- Sáng giờ cậu cứ nói “không sao” nhưng nhìn mặt cậu thì đầy sao kia kìa. – Quang Duy cũng nói thêm vào. Nhìn Hiểu Minh yểu xìu như bây giờ chẳng giống cô gì cả.
- Trông cậu không ổn đâu, xuống phòng y tế nằm đi.
- Phải đó, chị xuống phòng y tế đi. Em đưa chị xuống nhé!
Mặc cho Khải Tuấn và Hoàng Phong khuyên bảo cô vẫn lắc đầu không chịu đi. “Reng…reng…”. Chuông báo vào tiết ngân lên từng hồi. Học sinh trong lớp nháo nhào chạy về chỗ. Trên hành lang, tiếng giày cao gót vang lên chầm chậm “cộc cộc”. Tuệ dừng chân trước lớp 10- 20, đẩy cửa và bước vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-va-em/2872783/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.