Ánh chiều tà yếu ớt buông xuống ngôi trường rộng lớn. Gió se lạnh nhẹ thổi qua các nhánh cây xơ xác lá.
Hiểu Minh nằm dài xuống bàn, giương ánh mắt chán nản ra ngoài cửa sổ. Bốn người họ đi lâu quá, bắt cô chờ dài cả cổ. Mà sao họ không cho cô đi chung vậy nhỉ? Như thế có phải tiện hơn không!
Chợt điện thoại Hiểu Minh rung lên. Có tin nhắn. Cô chán chường mở ra xem “Nhóc đang ở đâu?”
Người gửi là Minh Hạo. Hiểu Minh không suy nghĩ liền nhắn lại ngay, vì bây giờ có người nói chuyện chẳng phải sẽ vui hơn sao. “Em đang ở lớp học. Có chuyện gì sao tiền bối?”.
Tin nhắn gửi đi chưa quá 5 giây thì anh đã hồi âm “Lên sân thượng đi”.
*** Hiểu Minh đẩy nhẹ cửa, đặt chân lên nền sân độc đáo. Liếc nhìn qua kẽ lá của chậu cây, cô thoáng thấy chiếc áo vest đen đồng phục. Minh Hạo đang ngồi ở băng ghế gỗ lần trước.
Nhẹ bước chân lại gần đó nhưng hình ảnh trước mắt khiến cô phải dừng lại. Những tia sáng yếu ớt chiếu xuống người con trai hoàn mĩ đang yên vị trên băng ghế dài. Minh Hạo mắt nhắm hờ, để lộ hàng mi dài và đen, tai đeo headphone một cách thư thái. Khuông mặt hơi lạnh lùng nhưng có phần lãng tử nhẹ nhàng và trưởng thành. Tuy vương chút mệt mỏi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự yên bình trong anh lúc này.
*** Hoàng Phong kéo cửa lớp bước vào nhưng chẳng thấy Hiểu Minh đâu cả. Cặp sách vẫn còn nhưng cô đã biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-va-em/2872765/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.