Tiết trời về đêm se lạnh khác hẳn với ban ngày ấm áp. Hiểu Minh lê bước chân mệt mỏi về nhà. Hôm nay cô về trễ còn hơn hôm qua. Lí do không phải là dọn lớp mà là vì bài kiểm khả năng ở phòng phát thanh. Cũng nhờ lúc trước cô từng làm phát thanh bất đắc dĩ giúp cô bạn lớp bên trong hai tuần nên mới có thể vượt qua bài kiểm tra với điểm 8.
Từ kết quả trên, Hiểu Minh nhận được một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt, cô đã chính thức được nhận vào phòng phát thanh. Tin xấu là… cô bị trễ mất chuyến xe về nhà và giờ cô đành phải tự đưa cái thân đói meo này về nhà chứ không thể ngồi chờ chuyến xe sau mà phải mất đến một tiếng nữa nó mới đến.
Trong một tiệm đồ nướng hơi mang khuynh hướng truyền thống với sàn gỗ ấm áp và lò nướng bằng nguyên liệu than tre, ở chiếc bàn gần cửa kính, Hàn Thiên, Trọng Quân, Khải Tuấn và Quang Duy đang ăn tối cùng nhau.
Đây là nơi lúc nhỏ bốn người hay đến nhưng kể từ lúc Hàn Thiên và Khải Tuấn sang Mỹ họ đã không còn đến đây nữa.
- Lâu rồi cả bốn chúng ta mới đến đây cùng nhau giống như lúc còn bé vậy. – Trọng Quân còn nhớ vào khoảng 6 tháng trước, lúc Khải Tuấn mới về nước thì ba người họ đã đến đây nhưng cảm giác khi đó không còn như ngày ấy. Nó trống vắng vì thiếu đi Hàn Thiên.
- Tớ nhớ chúng ta của ngày xưa – Khải Tuấn chợt nhìn qua Hàn Thiên. Cả bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-va-em/10033/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.