Dưới ánh ánh nắng vàng dịu, một vị hiệu trưởng uy nghiêm đang đọc những dòng văn bay bổng và cả nghìn học sinh phía dưới im lặng lắng nghe thì có một nhân vật đang tỉnh bơ ngã đầu lên vai Hoàng Phong ngủ ngon lành.
Hoàng Phong không không cựa quậy vì sợ làm Hiểu Minh thức giấc, cậu biết hôm qua cô vì quá háo hức nên không ngủ được và giờ cậu phải đành ngồi yên cho cô ngủ bủ vậy.
Cậu đã nhận ra người sáng hôm nay bị cô ném khăn lau trúng mặt cũng chính là chủ nhân của chiếc xe xấu số mà cậu đã gặp vào một tuần trước.
*** - Hiểu Minh dậy đi! kết thúc rồi! - Hoàng Phong lay người, đánh thức cô dậy khi buổi khai giảng đã kết thúc.
- Hả... hơ... ơ... có chuyện gì? - cô giật mình mở mắt, lơ ngơ nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy mỗi mình Hoàng Phong.
- Khai giảng xong rồi, về lớp thôi.
- Ồ... vậy hả?! vậy về lớp thôi - Hiểu Minh giờ mới hiểu những gì cậu nói, chợt như nhớ ra gì đó liền hỏi cậu:
-Mọi người về lớp hết rồi hả?
- Em cũng không chắc giờ cũng là giờ giải lao rồi mà....
- Thôi em về lớp trước đi, chị đi một lát sẽ về sau - nói rồi Hiểu Minh chạy đi mất để lại cậu với gương mặt khó hiểu.
*** Hiểu Minh nép người ở cửa lớp, hé mắt lén nhìn vào trong "Tốt quá lớp không có ai cả, chỉ có mỗi cậu ấy thôi, hành động nhanh lên nào". Tính đẩy cửa bước vào nhưng như có cái gì đó níu lại làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-va-em/10027/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.