Nếu thực sự là như vậy, nếu thực sự có một ngày em chẳng thể đuổi kịp anh, liệu anh có thể nào dừng lại và đợi em không? Rồi chúng mình sẽ đi cùng nhau, đi nhanh hay đi chậm đối với em không quan trọng, quan trọng là đi cùng anh. Anh cũng vậy, phải không?
Năm lớp mười hai tuy Nguyên dỗi tôi vụ tỏ tình trên sân thượng nhưng thi thoảng hai đứa ở gần nhau, cậu ấy vẫn nhiệt tình năn nỉ mong tôi suy nghĩ lại. Ngặt nỗi hồi đó tôi chả biết gì nên cứ như con ngơ, hại Nguyên sau một thời gian kiên trì đã chán nản bỏ cuộc. Số lần cậu ấy xuất hiện với Khánh Hân nhiều không tả xiết, không chỉ Hân, bất cứ bạn gái nào thả thính cậu ấy đều không ngần ngại mà đớp. Người ta rủ rê đi chỗ này chỗ nọ Nguyên chẳng bao giờ biết lắc đầu luôn, hại tôi ức chế khủng khiếp.
-"Năm cuối cấp rồi thì cậu nên tập trung học hành đi, chuyện nam nữ để thi tốt nghiệp xong thì tính!"
Tôi khuyên, Nguyên gạt đi.
-"Cậu là ai mà quản?"
-"Tớ là quản lý của cậu!"
-"Quản lý không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của tớ."
-"Tớ cứ can thiệp đấy, thì sao? Cậu tính sa thải tớ chắc?"
Tôi gân cổ lên thách thức, tức điên khi Nguyên lạnh nhạt quay đi. Lẽ ra cậu ấy nên bảo mấy câu đại loại như Kiều ơi đừng giận, tớ sẽ không bao giờ sa thải cậu đâu hoặc tớ cần cậu chứ. Người ta là con gái mà, có nhất thiết phải phũ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-no-muon/2451853/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.