Không đâu! Tới làm gì? Tới để khóc ngập đám cưới của cậu ư? Đến lúc đó, liệu cậu có chạy xuống an ủi tớ không? Chắc chắn là không rồi, cậu còn bận bịu với cô dâu nhỏ của mình mà.
Cái ngày Ánh Dương bị xô đá của tôi giội lên người, tôi đã gặp Nguyên Anh ở bến xe buýt, chỉ tầm chục phút sau khi tôi lao ra cổng trường.
-"Misu sao rồi?"
Tôi hỏi, nhưng cậu ấy không trả lời, chỉ hơi liếc qua phía tôi rồi quay mặt đi. Chúng tôi ngồi im lặng ở hai đầu của băng ghế cho tới khi xe của công ty giải trí tới đón Nguyên Anh, mấy thành viên còn lại của P547 cũng hối hả lao ra lên xe cùng, hình như hôm nay họ có show diễn. Tôi nhìn sang chiếc ghế của cậu ấy, ở trên đó đặt hộp urgo nhỏ. Có thể Nguyên mua cho Misu nhưng bỏ quên, tiếc rằng chiếc xe đã đi khuất nên tôi đành đem về nhà nhờ chị gái mai trả hộ.
-"Khỏi trả, nó cố tình để lại cho mi đấy, vì tay mi bị trầy kìa."
Chị nhắc tôi mới giật mình nhìn xuống, vết xước này chắc do lúc ngã dẹo vào lan can, nhưng tôi còn chẳng để ý thì sao mà cậu ấy biết được? Mẫn Tiên nghe tôi lý luận liền chau mày tỏ vẻ am hiểu.
-"Nghĩa là nó còn để ý đến mi hơn cả chính bản thân mi để ý tới mình."
Đoạn, chị bóc luôn miếng urgo dán vào tay tôi, xong thì xấu tính giấu luôn cái hộp không cho tôi trả, đoạn ra sức phân tích về tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-no-muon/2451815/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.