Chỗ này chỗ nọ ai mà biết chỗ nào? Cái tội của cậu là cứ lấp lửng đấy. Cái tội của cậu còn là chưa tìm hiểu sự việc đã làm lơ tớ, tự cho phép mình giận tớ, coi tớ như người xa lạ.
Sau buổi tập kịch bản với Thái, Võ Đình Nguyên Anh chính thức cạch mặt tôi, nhắn tin không trả lời, thi thoảng tình cờ tới trường có giáp mặt nhau liền coi như người xa lạ. Tôi vắt kiệt não cũng không tài nào hiểu nổi lý do, trong khi đó Mẫn Tiên lại kết luận như rất thông thái.
-"Thì nó thích mi đó, xong nó tưởng mi thích thằng Thái nên nó tủi thân."
-"Chị bị điên à?"
Mặc kệ tôi càu nhàu, bà ấy vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
-"Thì chả, cái câu trong tờ giấy đó...Kiều, tớ chết mê chết mệt cậu từ lâu rồi, khi tớ cầm tay dắt cậu chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées đi xem pháo hoa, tớ đã trúng tiếng sét ái tình với cậu mất rồi."
-"Hâm à? Khoảng cách giữa từ "tớ" và chữ "c" chỉ đủ một từ thôi, "chết mê chết mệt" là bốn từ lận đó đồ hâm ạ."
-"Ừ thì đại loại thế."
Đại loại cái gì chứ? Có mà chị còn đang mải nhắn tin với Alex ấy.
-"Vì sao Thái làm làm vậy?"
-"Chắc nó biết Nguyên Anh thích mi nên trêu, bọn con trai mà, đùa dai lắm."
Bọn con trai hay đùa dai thì tôi hiểu được, nhưng việc Nguyên thích tôi thấy nó cứ kiểu gì ý, liệu cậu ấy có thích tôi chút nào không nhỉ? Cậu ấy khen tôi xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-no-muon/2451811/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.