Những khi mệt mỏi, có một ai đó ở bên vỗ về, thật tốt. Nhất là khi người ấy lại là cậu. Tớ chẳng dám mong cậu sẽ là của tớ, nhưng nếu có thể, tớ ước cậu cứ độc thân mãi mãi. Ở bên tớ, và mỗi lúc tớ mềm yếu, vòng tay rộng lớn của cậu lại kéo tớ vào lòng, bao bọc tớ như lúc này, được không?
Giống như một ngày mưa năm nào đó, tôi bị sốt, còn cậu ấy đứng bên cạnh cứ lo lắng khôn nguôi.
-"Cậu có bị ướt không?"
-"Tớ không. Cậu che hết cho tớ rồi mà."
-"Vậy cậu có lạnh không?"
-"Hơi hơi, à, hay tớ chạy ra ngoài kia nhé, biết đâu dầm nước mưa lạnh trán tớ sẽ hết nóng, rồi tớ sẽ hết sốt thì sao?"
Tất nhiên tôi chỉ đùa thôi, vậy mà có người ngốc nào đó tưởng thật mắng tôi ngốc, nhất quyết giữ tôi đứng nguyên trên bậc thềm. Chúng tôi bối rối nhìn nhau, tôi thấy vành tai Nguyên hơi đỏ, tôi đoán gò má của mình cũng chẳng kém phần. Nhất là khi cậu ấy lặng lẽ vẽ vào lòng bàn tay tôi một bông bồ công anh nho nhỏ, những năm trước cũng vậy, cũng là từng nét bút cọ cọ trên da mềm mềm, nhưng sao tôi không bồi hồi như tôi của thời điểm hiện tại?
Tôi của ngày ấy cười ngất, tôi của hôm nay chỉ cười ngượng.
Ngày ấy, mất số điện thoại lúc nào tôi không hề hay biết. Ngày hôm nay, là tôi cố ý hứng những giọt nước rơi từ mái hiên, khi vết mực trên tay nhoè nhoè, tôi xoè ra trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-no-muon/2451806/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.