Lời lẽ của Nguyên xa cách đến mức khiến tôi tưởng như người tặng cho tôi đoá bồ công anh năm xưa và người ngồi trước mặt không phải là một. Tôi rất thích hoa bồ công anh, bởi vậy, tôi đã hét toáng lên khi thực sự được chạm vào loài hoa đó chứ không phải chỉ ngắm nhìn trên vô tuyến.
Tôi hồi hộp đưa lên miệng thổi phù phù. Những nhánh hoa nhỏ chập chờn bay bay theo gió, thực sự là bồ công anh rồi. Tôi cười híp mắt, cậu ấy búng trán tôi chê ngốc.
Đó là một bông bồ công anh nở muộn.
Và đó, là lần đầu tiên tôi thấy tuyết rơi. Nguyên bảo, tuyết ở Paris thưa thớt lắm, tuyết ở Bắc Âu mới đẹp. Sau này có những mùa đông tuyết ở Paris cũng rất dày, tuyết phủ trắng đại lộ Champs-Élysées, nhưng tôi lại không thấy tuyệt diệu như tuyết rơi trong đêm giao thừa ở cùng cậu ấy.
Chẳng rõ do trẻ con dễ quen hay do hợp cạ, chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Từ em cún nhà bạn gặm nát cây thông đêm Noel, em thỏ của tôi bị rơi trên đường tới sân bay tới những tia sáng lấp lánh trên trời.
-"Kiều, cậu nhìn kìa, chùm pháo kia bắn xa quá xa luôn. "
-"Đâu? Đâu? Ừ...xa thật...mà sao cái bạn trai mắt xanh cứ đi theo tớ vậy? Có vẻ như bạn ấy muốn gọi tớ hay sao ý!"
-"Đâu? Thằng đó á? Nó là con lai, nó ngốc lắm, chẳng biết nói tiếng Việt. Chắc nó tè dầm nên khó chịu đấy chứ không phải gọi gì cậu đâu."
-"Nhưng ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-no-muon/2451783/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.