Nhìn thấy người đối diện Ninh Hạ cũng cảm thấy có đôi chút không thoải mái cho lắm nhưng vì phép lịch sự nên cô cũng cười và đáp lại:
- (Ok, anh ngồi đi)
Anh ta nở một nụ cười thật tươi, ngồi xuống đối diện với cô. Đang ăn anh ta đột ngột hỏi cô:
- (À em tên là gì nhỉ)
Trước câu hỏi hết sức đột ngột này, Ninh Hạ nhất thời không kịp phản ứng lại, thức ăn trong cổ chợt nghẹn ứ khiến cô ho không ngừng. Điều không ngờ nhất là anh ta lập tức đứng dậy đi tới sau lưng cô rất tự nhiên đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô. Động tác vừa nhẹ nhàng nhưng cũng rất dứt khoát khiến cô có cảm giác quay lại ngày bé khi bị nghẹn sẽ được mẹ vỗ lưng cho. Khi nhận ra người vỗ lưng cho mình là anh ta, Ninh Hạ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên. Anh ta thấy thế liền vô cùng lo lắng liền hỏi cô:
- (Em sao thế? Vẫn ổn chứ? Có cần tôi đưa em đi bệnh viện không)
Nghe thấy anh ta hỏi, Ninh Hạ cảm thấy anh ta cũng có chút đáng yêu, ngây ngô; lúc này cô cảm thấy đỡ hơn rồi liền nói với anh ta:
- (Tôi không sao đâu! Cảm ơn anh đã quan tâm)
Dường như anh ta vẫn không yên tâm lắm liền hỏi lại cô một lần nữa:
- (Thật sự không sao chứ)
Ninh Hạ chợt bật cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng bất cứ chàng trai nào. Cô gật đầu tỏ ý không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-ngan-canh/3489203/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.