Sau hai chặng bay dài gần mười tiếng Ninh Hạ đã đặt chân đến nơi cô hằng mơ ước. Tới nơi cũng là lúc trời đã tối. Vì cô không biết ký túc xá dành cho du học sinh ở đâu nên bác tài xế taxi đành thả cô xuống ở phía ngoài cổng trường. Cô phải kéo theo chiếc vali nặng trịch một đoạn đường khá xa. Tới khi cô không chịu được nữa vì quá mệt thì có một bạn nam sinh Trung Quốc nhìn thấy và kéo giúp cô vali về ký túc xá. Cô ngại ngùng nói cảm ơn cậu ta. Bữa điểm tâm trên máy bay đã tiêu hóa hết từ lâu, bụng cô đã bắt đầu gào thét. Nhưng vì cô phải hoàn thành một vài thủ tục để nhận phòng nên không thể đi ăn ngay. Đón tiếp cô là những du học sinh tình nguyện viên trong ký túc xá. Họ khá nhiệt tình. Nhưng vì họ không biết nói tiếng Trung, còn cô không thể nói tiếng Anh nên bầu không khí khá trầm mặc, yên lặng tới nỗi thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bụng cô réo sôi.
Cuối cùng thì cô cũng được hai bạn tình nguyện viên mang giúp đồ và dẫn lên phòng. Bạn tình nguyện viên nam gõ cửa, mở cửa là một cô gái - người sẽ là bạn cùng phòng của cô. Cô gái đó vừa mở cửa ra liền hỏi bằng tiếng Trung:
- (Bạn là người nước nào)
Ninh Hạ liền đáp lại bằng tiếng Trung:
- (Người Việt Nam)
Sau khi nghe thấy Ninh Hạ trả lời, cô gái liền đẩy cửa rộng ra cho cô và hai bạn tình nguyện viên mang đồ vào. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-cong-anh-ngan-canh/3489200/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.